Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1185 - Mọi việc phải biết nghĩ thoáng



Chương 1185 - Mọi việc phải biết nghĩ thoáng




"Không tốt!!"
Mộc Tú mắt thấy có nguy hiểm, lui ra phía sau Nhâm Hoàn.
"Chỉ bằng các ngươi, cũng dám học người ta làm ám sát!?"
Khóe miệng Nhâm Hoàn lộ ra một nụ cười khinh miệt, phất tay lấy ra Ngư Tràng Kiếm mà Tần Phong luyện chế.
Trong phút chốc——
Bầu không khí căng thẳng bắt đầu tràn ngập, ngay sau đó Nhâm Hoàn liền biến mất tại chỗ.
Chỉ thấy hắn nhanh nhẹn mà lại xuất hiện chuẩn xác xông lên trước mặt một gã thích khách, Ngư Tràng Kiếm trong tay lóe ra ánh sánh lạnh lẽo, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương.
Phốc!!
Công kích của hắn nhẹ nhàng lại trí mạng, trực tiếp đánh trúng chỗ yếu hại của đối phương, ánh sáng sinh mệnh bị dập tắt trong nháy mắt.
"Cái gì!!"
Mọi người lập tức kinh hô lên, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Thích khách cấp chuẩn đế, cư nhiên bị người ta một kích làm cho mất mạng, ngay cả cơ hội phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không có, rốt cuộc ai mới là thích khách đây!?
Phốc!!
Nhâm Hoàn lại hóa thành một đạo bóng đen lúc ẩn lúc hiện, ngư tràng kiếm lại thu hoạch thích khách thứ hai.
Chỉ thấy cổ thích khách thứ hai bị đâm thủng, ngay sau đó ngư tràng kiếm nổi lên một tia màu đỏ, rút khô máu tươi toàn thân của đối phương.
"Ngăn hắn lại!!"
Các sát thủ tức giận gầm gừ, tổ chức lại công kích.
Chỉ thấy bọn họ phân ra vài người muốn kiềm chế Nhâm Hoàn, nhưng rất đáng tiếc, thân pháp Nhâm Hoàn linh động phi phàm, khi thì tựa như quỷ mị, khi thì nhanh như thiểm điện, làm cho thích khách căn bản không cách nào kiềm chế được.
"Như vậy cũng muốn ám sát bổn thần tính!?"
Mộc Tú lập tức kiêu ngạo lên, hung hăng phi một tiếng khinh miệt về phía đối phương.
Từ lần trước bị Nhâm Hoàn đuổi theo không biết bao nhiêu vạn dặm, hắn cũng không một mình ra ngoài, hoặc là đi theo bên cạnh Tần Phong, hoặc là đi theo Nhậm Hoàn cùng Tam Lộng đại sư ra ngoài tìm vui vẻ.
"Trẫm nhớ rõ, thần côn trước kia không phải đức hạnh này!?"
Vẻ mặt Tần Phong không khỏi sửng sốt, không biết có chỗ nào sai lầm.
Đúng lúc này——
Bên cạnh Tần Phong có hai người tới, đều là người quen cũ mà hắn quen biết.
Chính là Phương Trường cùng với Đường Xuyên bị mất cánh tay.
Vốn Đường Xuyên muốn dẫn Phương Trường đến Sông Tần Hoài tìm lại tôn nghiêm đã mất đi của một nam nhân, nhưng ai ngờ vừa tới đã gặp được Mộc Tú tự khai thân phận, ngay sau đó liền thấy Mộc Tú bị một đám thích khách ám sát.
"Trùng hợp như vậy!?"
Tần Phong hơi sửng sốt, không nghĩ tới lại đụng phải Phương Trường.
Tuy nhiên, vì hiện tại hắn đang dùng bộ da của Tiếu Bách Hợp nên Phương Trường cũng không nhận ra, mà cứ đứng bên cạnh hắn.
"Là hắn!!"
Sắc mặt Phương Trường lập tức thay đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tam Lộng đại sư.
Y tuyệt đối không quên được Giác Vân sư phụ chết như thế nào, cũng không quên được Tam Lộng đại sư đã làm gì với y, càng quên không được Đại Quang Minh tự là do ai mà bị phá hủy.
"Chớ xúc động..."
Đường Xuyên vội vàng trấn an nói: "Đừng quên chúng ta đến sông Tần Hoài là để làm gì?”
“Hô hô!”
Phương Trường hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm tình nói: "Phương pháp ngươi nói thật sự có tác dụng sao!?”
“Khẳng định có tác dụng!”
Đường Xuyên dương dương đắc ý nói: "Ngươi không phải thường nói Nam Phong công chúa là bạch nguyệt quang của ngươi sao? Vậy lát nữa chúng ta sẽ tìm một cô nương có bộ dạng giống Nam Phong công chúa là được rồi.”
"A!?"
Tần Phong nghe được lời của hai người, thì liền sững sờ tại chỗ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy??
Lên trường tìm tơ đen, đến thanh lâu tìm ánh trăng trắng!?
Là hắn không biết chơi, hay là người ta chơi quá chuyên nghiệp!?
"Bộ dạng giống Nam Phong!?"
Phương Trường giống như bị kích thích, một tay bóp cổ Đường Xuyên.
Nhớ năm đó y chính là ở trong thanh lâu Hoa Lạc Thành, gặp được một nữ tử giống như Nam Phong công tử, tính toán hảo tâm cứu nàng thoát khỏi khổ hải, ai biết cư nhiên là Đông Phương tiểu thư biến thành.
"Ôi chao, ngươi làm gì!!"
Đường Xuyên bị bóp mà mắt trợn trắng lên, không rõ Phương Trường lại phát bệnh thần kinh gì.
Hắn hảo tâm dẫn y đến sông Tần Hoài tìm lại tôn nghiêm nam nhân đã mất, để y bù đắp một chút tiếc nuối của Bạch Nguyệt Quang, ai biết người này cư nhiên phát thần kinh mà bóp cổ hắn.
“Vị huynh đài này!”
Tần Phong giây lát biến thành nhân sĩ chính nghĩa nói: "Người ta mang ngươi tới đây tìm vui vẻ, ngươi không thích có thể rời đi, vì sao lại động thủ với người ta, làm như bạch nguyệt quang của ngươi đã bị người ta làm qua?”
“Đúng vậy!”
Bốn phía mọi người chỉ trỏ, cảm thấy nhân phẩm Phương Trường không được.
"Ngươi..."
Phương Trường lần thứ hai bị kích thích, sắc mặt run rẩy.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ kích thích thiên tuyển chi tử cao cấp, đạt được 2000 điểm phản diện!”
"Không phải sao? Không phải sao?”
Tần Phong không có chút giác ngộ bị đánh, một bộ biểu tình vô tội bị ta đoán trúng.
"Thật hay giả!?"
Mọi người bốn phía lập tức nhìn qua, nhao nhao ném ánh mắt đồng tình.
“Vị huynh đài này, mọi việc đều phải nghĩ thoáng một chút?”
Tần Phong giây lát biến thành đại ca ca tri tâm, mở miệng an ủi: "Những thứ không bắt được, ngay cả đưa tay cũng là dư thừa, còn có thể bị người khác bắt đi, thì thật ra từ đầu cho tới bây giờ đều không thuộc về ngươi.”
“Nam Phong thuộc về ta!”
Phương Trường phát ra tiếng gầm tê tâm liệt phế, càng dùng sức bóp Đường Xuyên đến trợn trắng mắt.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ kích thích thiên tuyển chi tử cao cấp, đạt được 2000 điểm phản diện!”
“Hà tất phải tự lừa mình dối người!”
Tần Phong tiếp tục xát muối vào miệng vết thương của Phương Trường: "Nếu tâm có ở đây thì cách ngàn dặm cũng không có vấn gì nhưng nếu tâm không tồn tại, vậy một tấc không rời cũng không còn ý nghĩa?”
"Ta muốn giết ngươi!”
Phương Trường đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng, trực tiếp dùng Đường Xuyên như ám khí mà ném ra ngoài.
Hưu!!
Chỉ thấy Tần Phong tiêu sái phi thân né tránh, ngay sau đó chuồn chuồn lướt trên nước rồi đáp xuống kiệu hoa.
“Thân pháp thật soái!!”
Mọi người bốn phía lập tức kinh hô lên, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía Tần Phong.
Tuy rằng chỉ là một chiêu chuồn chuồn lướt nước đơn gian, nhưng hiện trường cũng không thiếu cao thủ giang hồ, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong đó ẩn chứa chân lý võ học.
"Lão bản lòng dạ tăm tối, không muốn để cho nhân viên được nhàn rỗi!”
Tam Lộng đại sư nhịn không được mà chửi bới trong lòng, nghiêm túc hoài nghi Tần Phong là cố ý tới đây gây họa…



Bạn cần đăng nhập để bình luận