Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1206 - Nơi này có lợn béo



Chương 1206 - Nơi này có lợn béo




“Quốc sư nói quá đúng!”
Lâm Hào vội vàng che giấu lương tâm, bồi khuôn mặt tươi cười mời rượu nói: "Không có Đại Tần, nào có nhân dân, chúng ta nên có lòng biết ơn, là Tần Hoàng làm cho chúng ta có cơ hội kiến công lập nghiệp.”
"A đây!!"
Nhất Kinh kinh ngạc đến ngây người, tỏ vẻ loại lời này mình nói không nên lời.
“Ừm, không sai!”
Lâm gia lão tổ vui mừng gật gật đầu, vô cùng coi trọng hậu bối Lâm Hào này.
Không giống với các hậu bối khác của Lâm gia vừa làm vừa lập, người này lại vô cùng rõ ràng đối với địa vị của mình, không có lựa chọn thanh cao đến cùng, vô dục vô cầu, lăn ra cảnh giới làm cho người ta không dám xem thường.
Mà là lựa chọn buông bỏ tư thái, buông xuống tôn nghiêm, đi kinh doanh nhân tình thế thái.
“Leng keng, chúc mừng chó săn của túc chủ bức bách thiến tuyển chi tử cấp thần thoại phải cúi đầu, đạt được 20 vạn điểm phản diện!"
"Uyên tổng thỏa hiệp!?"
Hóa thân của Tần Phong cũng ở đây, có chút kinh ngạc nhìn Uyên tổng.
Theo lý thuyết nhưng ngày nay thì thiên tuyển chi tử chưa từng cúi đầu mới đúng, nhưng hiện tại Uyên tổng cư nhiên bởi vì một câu nói của Tam Lộng đại sư mà lựa chọn kính rượu.
Bất quá tập phim nhỏ như vậy, không ảnh hưởng đến kịch bản lớn!
“Bách Hợp!”
Tửu Tiên nhỏ giọng gọi một tiếng, thăm dò dịch chuyển về phía Tần Phong.
“Mỹ nhân, bồi bổn công tử đi ra ngoài xem cá vàng!”
Tần Phong trực tiếp lựa chọn không nhìn Tửu Tiên, ôm tiểu tỷ tỷ rời khỏi yến hội.
"Công tử!"
Tiểu tỷ tỷ lập tức đỏ mặt, tâm can không ngừng nhảy loạn.
Nàng không nghĩ tới công tử này lại lỗ mãng như thế, không chút nào che dấu ý đồ muốn làm chuyện xấu, thật sự là làm cho nữ nhân không cách nào kháng cự.
"Bách hợp..."
Tửu Tiên lập tức ủy khuất đuổi theo, tỏ vẻ đó là vị trí của nàng.
Cũng có thể rõ ràng cảm giác được mình sắp mất đi Tiếu Bách Hợp, chỉ có thỏa hiệp tiếp nhận tình yêu của ba người mới có thể giữ lại đối phương.
"Mẹ kiếp!!"
Nhìn thấy Tần Phong ôm tiểu tỷ tỷ rời đi, các nam đồng bào đều lộ ra vẻ mặt ghen tỵ.
Một nữ nhân không có công cụ gây án, thay nam trang còn đẹp hơn bọn họ, bây giờ lại trêu chọc được Tửu Tiên, một trong tứ đại mỹ nhân Hoang Cổ, càng làm cho đối phương một lòng một dạ đi theo mình.
"Tiếp theo tấu nhạc, tiếp tục múa!!"
Lâm Hào thấy không khí có chút không đúng, vội vàng đứng ra làm sinh động bầu không khí.
Chỉ thấy tầm mắt mọi người lập tức dời khỏi người Tần Phong, mỗi người ôm tiểu tỷ tỷ bên cạnh bắt đầu thưởng thức ca múa.
Về phần đám người Tam Lộng đại sư, không có tiếp tục làm khó Uyên tổng.
"Tình huống gì!?"
Lâm Uyên sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không giống với dự đoán của hắn.
Dựa theo dự đoán của hắn, bọn họ hẳn là trở tay không kịp, tiếp tục tìm phiền toái nhằm vào hắn mới đúng.
Nhưng hiện tại bọn họ không chỉ cảm thấy đương nhiên, còn đem lực chú ý chuyển dời đến rượu cùng mỹ nhân, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn hắn, hình như căn bản không phải đến vì Âm Dương Ngư ngọc bội.
"Dục cầm cố túng!"
Lâm Uyên giây lát biến thành phổ tín nữ, cảm thấy bọn họ đều đang giả vờ.
Chính là vì để cho hắn buông lỏng cảnh giác, dẫn hắn vào trong bẫy của Tần Hoàng.
Ngay sau đó Lâm Uyên bắt đầu cảnh giác phòng bị đám người Tam Lộng đại sư, chỉ là đối phương vẫn không để ý tới hắn, chỉ lo ăn uống vui vẻ của mình.
Qua ba lần rượu, năm vị đồ ăn!
“Thời gian sắp đến rồi!”
Mộc Tú duỗi chân đá Tam Lộng đại sư, tỏ vẻ đã đến lúc làm việc.
“Đã biết!”
Tam Lộng đại sư trả lời bằng một ánh mắt, đột nhiên cất giọng nói: "Lâm thành chủ, tuy rằng ngươi hiện tại nhận tổ quy tông, nhưng ngươi dù sao cũng đã làm quan hoàng triều Đại Hạ, chất lượng không thuần lắm!”
“Quốc sư!”
Lâm Hào cũng vô cùng biết ý, vội vàng nói: "Tại hạ thật tâm thật ý nương tựa Đại Tần, ngươi cũng đừng nghe người bên ngoài nói bậy bạ!”
“Bần tăng đương nhiên biết Lâm thành chủ thật tâm thật ý!”
Tam Lộng đại sư tiếp tục lấy giọng quan, nói: “Nhưng chỉ sợ có một số tiểu nhân ở trước mặt Tần Hoàng đùa bỡn thị phi, cầm chuyện các ngươi đi Tần gia từ hôn làm cớ.”
“Đúng vậy!”
Mộc Tú nói tiếp: "Tuy rằng Tần hoàng lòng dạ rộng lớn, có thể dung thiên địa, nhưng hắn yêu nhất chính là đệ đệ Tần vương này, Đại Tần vừa mới kiến quốc đã phong Tần vương, thống lĩnh 200 vạn đại quân tinh nhuệ, có thể thấy được địa vị của hắn ở trong lòng Tần Hoàng là gì.”
"Tần Hạo!!"
Trong lòng Lâm Tâm Nhi đột nhiên co rút, hối hận mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Nếu như năm đó nàng không tùy hứng chạy tới Tần gia hủy hôn, hiện tại vị trí Tần vương phi chính là của nàng, hơn nữa thân phận người thừa kế Thiên Tâm chi thành, thật sự không dám tưởng tượng mình tôn quý cỡ nào.
“Quốc sư, quốc công!”
Lâm Hào bối rối, nói: "Các ngươi nhất định phải giúp ta, Lâm mỗ ta đối với Đại Tần là trung thành tận tâm, nhật nguyệt chứng giám!”
“Việc này của ngươi, rất khó xử lý!”
Tam Lộng đại sư khó xử thở dài một tiếng, vung nhẫn trữ vật bay ra ngoài.
“Quốc sư, để ta!”
Lâm Hào vội vàng tự mình tiến lên, nhặt lấy nhẫn trữ vật.
Tuy nhiên lúc nhặt nhẫn trữ vật lên, ông ta lập tức hiểu đạo lí đối nhân xử thế mà đem nó đánh tráo, đổi lên một chiếc nhẫn mới chứa đầy linh thạch cực phẩm cùng thiên tài địa bảo.
"Đây là..."
Đôi mắt của Nhất Kiếm khẽ động.
Hiện tại gã đã đột phá đến cảnh giới đại đế, động tác nhỏ tự nhiên nãy dĩ nhiên không thể gạt được ánh mắt của gã.
“Đa tạ, Lâm thành chủ!”
Tam Lộng đại sư tiếp nhận nhẫn trữ vật, cũng không quên cảm tạ, rồi nhanh chóng kiểm tra, trong lòng lập tức vui vẻ nở hoa.
Giống như dòng suối khô nhiều năm rốt cục cũng đợi được nước về, sau đó cho Mộc Tú một ánh mặt khẳng định.
“Có cái gì khó làm!”
Mộc Tú nhận được ánh mắt, lập tức nghiêm mặt nói: "Mộc Tú ta xem thường nhất những tiểu nhân vô sỉ sau lưng bôi nhọ người khác, nếu thật sự có người dám vu hãm Lâm thành chủ, Mộc Tú ta là người đầu tiên không đáp ứng.”
“Đa tạ quốc công!”
Lâm Hào lập tức cảm kích quỳ xuống trước Mộc Tú, lúc nâng lên cũng không quên nhét vào một cái nhẫn trữ vật.
“Như đã nói ở trên!”
Mộc Tú cảm nhận được độ dày của bao lì xì, lần thứ hai chính trực nói: "Lâm thành chủ yên tâm, Đại Tần ta là quang minh chính đại chi đạo, Tần Hoàng cũng rất chú trọng nhân tài, chúng ta cũng nhất định sẽ bảo vệ đồng liêu của mình.”
Nói xong ——
Không quên cho Nhậm Hoàn một ánh mắt, tỏ vẻ nơi này có một con lợn béo mau làm thịt.
"Ta..."
Trong lòng Nhâm Hoàn vô cùng sốt ruột, nhưng không tìm được cớ.
Trước kia hắn đều là thu tiền giết người, không muốn làm thì liền giết chủ nhân, căn bản không giống đám người Mộc Tú.



Bạn cần đăng nhập để bình luận