Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 354. Không Thể Để Nàng Trốn

Chương 354. Không Thể Để Nàng Trốn
Kể từ khi Tần Phong trỗi dậy mạnh mẽ, hai người bọn hắn đã hoàn toàn thất sủng.
Ngay cả khi bọn hắn muốn xin ra tiền tuyến để vớt điểm quân công, nhưng Lục Đạo Đế Quân vẫn phớt lờ ý định của hai người.
Mặt khác, Tần Phong rõ ràng đã diệt Kim Ưng Môn, bị tịch thu binh quyền, sau đó bởi vì chuyện Ma Tộc mà lấy lại được binh quyền, khi đến, bọn hắn còn nghe, để giữ chân Tần Phong, Lục Đạo Đế Quân còn hào phóng cho Thần Phong thuyền.
Điều đó khiến bọn hắn nghiêm túc nghi ngờ liệu mình có phải là Thánh tử hay không, mà sự khác biệt trong cách đối xử giữa hai bên là quá lớn.
Quả thực là không hợp thói thường!
Lục Đạo Đế Quân mở miệng nói: "Bản đế đã đọc tấu chương xin ra tiền tuyến của các ngươi, hiện tại Âm Nguyệt hoàng triều đang lúc nguy nan, các ngươi có thể đứng ra làm gương, bản đế rất vui mừng, quyết định để các ngươi mang binh đi tiền tuyến học hỏi kinh nghiệm!"
"Đa tạ Đế Quân!"
Diệp Long, Trần Tổ mừng rỡ, vội vàng dập đầu nói lời cảm tạ.
Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới, quân quyền lại đến tay như vậy.
Từ nay về sau bọn hắn không cần tiếp tục so đo với Tần Phong, cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị chân chính chỉ mới bắt đầu mà thôi.
“Ta hy vọng các ngươi có thể thắng!”
Lục Đạo Đế Quân lẳng lặng nhìn hai người đã cúi đầu tạ ơn, trong lòng hi vọng cân bằng đừng bị phá vỡ.
Hiện tại danh tiếng của Tần Phong quá hưng thịnh tại Âm Nguyệt hoàng triều, nếu như không có người kiềm chế hắn thì chắc chắn sẽ có nhiều người ủng hộ hắn hơn, chính điều này sẽ đe dọa đế vị của ông ta.
. . .
Thiên Hồng thư viện.
Tần Phong mang theo Thiên Quân, Vạn Mã đến tìm Đế Tú, dự định sẽ lừa gạt hắn ta ra tiền tuyến để làm tay chân.
"Tiền tuyến? Không đi, không đi!"
Đế Tú không cần suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt.
Thật vất vả hắn ta mới có thể khôi phục bản thân thoát khỏi tâm ma, vốn đang định đọc thêm sách và tu luyện để bù lại trăm năm đã mất, cho nên làm gì có thời gian bồi Tần Phong đi tiền tuyến.
"Không đi cũng tốt!"
Tần Phong thở dài một tiếng, nói: "Nghe nói Đại Hạ hoàng triều biết rõ ta muốn đi tiền tuyến, cho nên đã bắt đầu tăng binh, trong đó đại bộ phận đều là dùng để vây công ta."
"Vì sao!?"
Đế Tú cảm thấy mờ mịt.
Không hiểu Tần Phong đã làm chuyện gì khiến cho người người oán trách, thậm chí Đại Hạ Hoàng Đế không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn giết hắn.
"Ai!!"
Tần Phong mất một giây liền tiến vào trạng thái diễn xuất, thở dài nói: "Còn không phải bởi vì bọn hắn ghen ghét tài hoa của ngươi, sợ ngươi dạy ta càng thêm ưu tú, cho nên liền muốn sớm bóp chết ta từ trong trứng nước.”
"Ây. . ."
Bọn người Thiên Quân, Vạn Mã không khỏi giật khóe mắt, ngón chân hơi cong lên vì lúng túng.
Loại lý dò lừa người gạt quỷ này, chỉ cần là người bình thường thì còn lâu mới tin tưởng!
"Không sai, bọn hắn chính là ghen ghét ta!"
Đế Tú tán đồng mà gật đầu liên tục, quyết định đi tiền tuyến bảo hộ Tần Phong.
“CMN, như vậy cũng được!?”
Thiên Quân, Vạn Mã trợn mắt hốc mồm kinh hãi, không nghĩ tới di chứng sáu cái vả mặt vẫn còn đó.
Đúng lúc này ——
Thiên Hồng thư viện đang náo loạn tưng bừng, tất cả thiên kiêu đều chạy ra ngoài.
"Là Diệp Long cùng Trần Tổ, nghe nói bọn hắn thu được binh quyền!"
"Vừa rồi Đế Quân đã hạ chỉ, mỗi người thống lĩnh mười vạn đại quân đi đến tiền tuyến."
"Nói cách khác bọn hắn tới đây để lôi kéo nhóm chúng ta, muốn cho nhóm chúng ta đi tiền tuyến cùng bọn hắn!?”
“Đây là cơ hội tốt, lấy thân phận của thiên kiêu Thiên Hồng thư viện như chúng ta, làm sao cũng phải được chức Vạn phu trưởng."
“Sợ ngươi có mệnh Vạn phu trưởng, thì cũng không còn mạng để hưởng phúc!”
“Hai vị thánh tử có tiếng xấu là hố tiểu đệ, ngươi muốn nương tựa bọn hắn, chỉ sợ không biết chữ "chết" viết như thế nào!”
“Muốn ta nói thì nếu tìm chỗ nương tựa, ngươi nên tìm thánh tử Tần Phong, hắn làm người có tình có nghĩa, làm việc quang minh lỗi lạc."
". . ."
Thiên Quân, Vạn Mã hai người trợn mắt hốc mồm, thật sự muốn quỳ lạy Tần Phong.
Quả nhiên giống như Tần phong đã nói vào mấy tháng trước, Lục Đạo Đế Quân ở tầng năm, nhất định sẽ dùng hai vị thánh tử Diệp Long cùng Trần Tổ đến kiềm chế hắn.
Đế Tú nghi ngờ nói: "Hai người các ngươi tại sao lại quỳ xuống!?”
"Bầu không khí đến, không quỳ không được!"
Thiên Quân, Vạn Mã đầu rạp xuống đất, rất muốn biết rõ Tần Phong đang ở tầng thứ mấy.
"Ồ!"
Tần Phong không có để ý tới hai tiểu đệ, nhưng lại phát hiện thân ảnh của Vu Lan lẫn trong đám đông.
Kể từ khi Côn Luân bí cảnh đóng lại, Vu Lan cùng Tử Diên liền vội vàng bế quan, hại hắn không tìm được người để nói chuyện nhân sinh, tâm sự lý tưởng, chỉ có thể đi đến sông Tần Hoài nghe hát.
"Tại sao lại gặp tên hư hỏng này!!”
Vu Lan nhìn thấy Tần Phong liền bắt đầu run rẩy, không chút do dự mà quay đầu bước đi.
"Lan bảo bảo, ngươi chạy cái gì nha!"
Tần Phong quả quyết mặt dạn mày dày đuổi theo, đưa tay liền bắt lấy tay nhỏ của Vu Lan.
Hiện tại hắn đã biết rõ Lâm Tam cùng nhị đệ lựa chọn khổ tu ngàn năm, mà mình lại không dự định đi Võ Lăng thánh địa chịu tội.
Vì không muốn bị đối phương kéo dài khoảng cách, do đó hắn chỉ có thể ra tay với thiên tuyển chi nữ này.
Nhất định phải thời khắc dắt nàng vào lưng quần, tuyệt đối không thể để cho nàng trốn thoát.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi buông tay!"
Cho dù muốn né tránh như thế nào thì tay nhỏ vẫn bị Tần Phong nắm lấy.
Thiên kiêu xung quanh cũng lần lượt lộ ra nụ cười hóng hớt, khiến khuôn mặt nhỏ của Vu Lan đỏ bừng, nàng muốn hất tay Tần Phong ra nhưng lại phát hiện nó chặt như kiềm, làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Đinh, chúc mừng túc chủ ức hiếp thiên tuyển chi nữ ở trước mặt mọi người, thu hoạch được 1 vạn điểm phản diện!”
"Đúng rồi, mẹ ngươi có mời ta đến nhà ăn cơm, cùng vì trước đó quá bận rộn, cho nên hôm nay đi thôi!”
Tần Phong kiên quyết cầm tay nhỏ của Vu Lan, đi về phía Lam Ma cung.
Còn âm thầm lấy lễ vật đã sớm chuẩn bị xong từ trong không gian tùy thân, nào là thạch, Linh Đang, mặt nạ…hắn tin hai mẹ con các nàng sẽ ưu thích những vật dụng thường ngày này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận