Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 735 - Thiên Châu



Chương 735 - Thiên Châu




Đúng lúc này ——
Một tiếng nỉ non vang lên, làm cho lông tơ toàn thân Nguyệt Hi dựng thẳng lên.
Chỉ thấy Tiểu ê a thành công từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ chạy trốn, vừa đi ra đã thấy Nguyệt Hi cùng Tần Phong liếc mắt đưa tình...
“Đừng hiểu lầm, ta không quen biết hắn!”
Nguyệt Hi bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể cũng theo bản năng lùi về phía sau.
"Ồ!
Tiểu ê a vẫn như giữ cái nhìn chết người đó nhìn Nguyệt Hi, cất bước chân ngắn từng bước tới gần, mỗi một bước khí thế quanh thân đều tăng lên một phần.
"Chủ nhân!!"
Nguyệt Hi bị dọa đến khóc nức nở, cầu xin Tần Phong xử lý tên bệnh kiều này.
"A!!"
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lấy ra một cây kẹo.
"Cha, cha!!"
Tiểu ê a trong giây lát bỗng trở thành tiểu khả ái ngọt ngào, khóe miệng chảy nước miếng nhìn chằm chằm cây kẹo.
“Không hổ là chủ công!”
Mộc Tú vẻ mặt tràn đầy hâm mộ nói: "Mặc kệ nữ nhân ở độ tuổi nào cũng có thể giải quyết, nếu năm đó ta có bản lĩnh này, sao đến bây giờ vẫn còn độc thân chứ!?”
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay trước ngực niệm phật hiệu, tỏ vẻ mình thật sự không hâm mộ.
Lúc này—
Cách đó không xa, những người tu luyện vây quanh tấn công Diệp Long, sau khi đối mặt với thế công của của lâm tuyết do Tần Phong phát động, có thể nói là toàn tuyến tan tác, tiếng kêu thảm thiết liên miên vang vọng trên bầu trời đêm.
Chỉ có vài tên Chuẩn đế phá vòng vây thành công, tiếp tục đuổi theo Diệp Thần, trong đó bao gồm cả Hắc quả phụ thích nuốt sống mấy tiểu gà non.
"Đi rồi sao!?"
Tần Phong ôm Tiểu ê a lên, cũng không đuổi theo Diệp Thần.
Bởi vì hắn cử hành đấu giá ngoại trừ cần bảo vật trên người Diệp Thần ra, lừa hắn đi tìm tiền triều bảo tàng, còn chính là để cho Diệp Long và Diệp Thần hình thành mối ràng buộc.
Nếu như hai người một khi hình thành cái gọi là mối ràng buộc, cũng có nghĩa là mặc kệ Diệp Thần đi bao xa, hắn đều có thể giống như chơi thả thiều, dùng dây nắm vững đối phương trong tay.
"Chủ công!!"
Mộc Tú mở miệng hỏi: "Bây giờ Diệp Thần chiếm được tàng bảo đồ, nhất định sẽ đi Long Môn hạp cốc tìm bảo vật, chúng ta có cần đem tin tức tung ra hay không!?”
“Có!”
Tần Phong gật đầu nói: "Hiện tại Thanh Thiên đã phá hủy tất cả phân bộ Phong Lâm Cư, nắm trong tay mạng lưới tình báo toàn diện nhất Hoang Cổ, để cho hắn thời chú ý hướng đi của Diệp Thần, cung cấp vị trí chuẩn xác của Diệp Thần cho thế lực khắp nơi là được.”
“Hiểu rồi!”
Mộc Tú gật gật đầu, lại nói: "Nghe nói vị Phong Lâm tiên sinh kia cũng không cam lòng để mạng lưới tình báo bị hủy, đang có ý đồ từ cướp lại từ tay Thanh Thiên, bây giờ Thanh Thiên còn chưa đột phá Đế cấp, chỉ sợ sẽ có chút áp lực!”
“Cũng đúng!”
Tần Phong suy nghĩ một chút nói: "Đao Tuyệt tiền bối, vậy phiền ngươi đi hỗ trợ Thanh Thiên một chút!”
“Ta biết rồi!”
Tề Tu Viễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hóa thành một đao quang phóng lên trời biến đi.
"Chủ công, bây giờ chúng ta là quay về Long Môn Hạp Cốc sao!?"
Tam Lộng đại sư phấn khởi, rất muốn đuổi theo xem lão âm gia đuổi bắt tiểu gà non, vẫn là Diệp Thần tự chui vào hố phân không cách nào cứu được.
“Không được!”
Tần Phong vừa nghĩ đến hình ảnh quá đỗi xinh đẹp kia, liên tục xua tay tỏ vẻ cự tuyệt.
Lúc này ——
Ở một bên Tam Thu trầm mặc không nói, lại lấy bút ra bắt đầu ghi chép lịch sử.
Một tháng nào đó: Mộc Tú lấy danh nghĩa xá tội giá họa cho Diệp Thần, Ngô Hoàng nghĩa bạc vân thiên, thay Mộc Tú gánh vác, tuyên bố với bên ngoài là chủ ý của mình...
"A cái này!"
Ở một bên Tam Lộng đại sư nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, trong lòng không khỏi chửi thề.
Mẹ nó!!
Kịch bản từ đầu đến cuối đều do một mình Tần Đạo viết, vậy mà hắn còn dám nói dối không chớp mắt như thế.
Mẹ kiếp, thật sự quá đáng rồi, về nhà, về nhà!
"Ừm!?"
Tam Thu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tam Lộng, tiếp tục động viết sử sách.
Tam Lộng pháp sư: Sinh ra ở Đại Quang Minh tự, thuở nhỏ đã đọc thành thạo điển tàng Phật môn, lấy cứu dân tế thế làm sứ mệnh của mình, được Phật môn tôn làm Phật sống trên đời.
Bởi vì không đành lòng nhìn chúng sinh trong thiên hạ chịu khổ, chủ động xuống núi giúp Ngô Hoàng hoàn thành tựu thiên cổ bá nghiệp.
Sát sinh là hộ sinh, trảm nghiệp không phải trảm người...
Mộc Tú cũng tò mò tiến lại gần nói: "Tiểu thư sinh này lại đang viết lung tung cái gì đây!?”
“Nói bậy bạ gì đó!”
Tam Lộng đại sư một cước đá văng Mộc Tú, hùng hùng hổ hổ nói: "Sử quan chỉ viết đúng sự thật, nếu ngươi còn dám nói bậy, cẩn thận bần tăng siêu độ ngươi.”
“A..a..."
Mộc Tú ủy khuất than vãn, không hiểu con lừa hói này phát điên cái gì.
Đúng lúc này ——
Đại quản gia riêng của Tần Phong, Lý Cực vội vàng chạy tới.
Nói là Thiên Hương cốc Tửu Tiên vừa rồi đi đấu giá, dùng Thiên Châu có thể chữa trị hết thảy sinh linh linh hồn, quyết tâm muốn Diệp Thần đổi cho viên Cửu phẩm Tạo Long Đan đó.
“Cửu phẩm Tạo Long Đan đổi Thiên Châu cũng không lỗ!”
Tần Phong nhíu mày nói: "Tuy rằng viên Cửu Phẩm Tạo Long Đan của Diệp Thần không bằng Cửu Chuyển Kim Đan của ta, nhưng lấy Tửu Tiên tích lũy nhiều năm như vậy, đột phá Đế cấp hẳn là không có vấn đề gì."
Mẹ kiếp!!
Lời này đã đủ sốc chưa!?
Mấy người bọn họ vốn dĩ đang lục đục tranh nhau cũng lập tức khiếp sợ, không biết là ai cho Tần Phong tự tin, lại dám nói Cửu Phẩm Tạo Long Đan không bằng Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn của hắn.
“Chủ nhân nói rất đúng!”
Tiểu Bạch chảy nước miếng lấy ra viên cửu chuyển kim đan kia, nuốt vào chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, Tiểu Đậu Nha trên đầu lại càng lúc lấp lánh không ngừng.
"Cái quái này cũng được nữa hả!”
Đám người Mộc Tú nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, rốt cục cũng biết vì sao không có bình luận chênh lệch.
“Nghe nói linh hồn Đại Mộc tỷ bị thương nặng!”
Tần Phong suy nghĩ một chút, mới nói: "Mộc Tú tiền bối, làm phiền ngươi mang theo Thiên Châu chạy một chuyến Tần gia, đem nó giao cho phụ thân ta.”
“Được!”
Mộc Tú gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lấy Thiên Châu từ trong tay Lý Cực.
Một viên ngọc trai to bằng ngón tay cái, lóe ra vầng quang, bên trong ẩn chứa một loại năng lượng thần bí.



Bạn cần đăng nhập để bình luận