Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1733 -



Chương 1733 -




Tiền Đa Đa phảng phất nhìn ra sự lo lắng của Diệp Thần, lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi lần này là đại diện Tiên Minh ta xuất chiến, nếu không thể hoàn thành hứa hẹn, bên mất chính là mặt mũi Tiên Minh ta, sư huynh giúp ngươi, kỳ thật chính là đang bảo vệ vinh dự Tiên Minh."
“Nếu ngươi nói như vậy......”
Diệp Thần lập tức buông lỏng đề phòng, tin tưởng người Tiên Minh không lừa gạt người Tiên Minh......
“Hắn tin rồi sao?!”
Trong lòng Tiền Đa Đa nhịn không được mắng chửi.
Vốn tưởng rằng thiên kiêu như Diệp Thần sẽ phi thường cảnh giác, đối mặt người lạ cho tiền có thể muốn hay không, nhưng ai ngờ hắn ta còn đơn thuần hơn mình tưởng tượng.
“Tiền thánh tử, không biết ngươi định giúp ta như thế nào!?”
Diệp Thần trong lòng mặc dù buông lỏng cảnh giác, nhưng lại không có hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Hết cách!
Trước kia hắn ta phi thường nguyện ý tin tưởng người khác, nhưng từ sau khi bị Tần Phong hố nhiều, ngoại trừ trăm phần trăm tín nhiệm Diệp Long, đối với bất luận kẻ nào và chuyện gì đều duy trì một phần cảnh giác.
Nhất là Tiền Đa Đa và Tần Phong, hai người rất thân thiết với nhau.
Khiến hắn ta không thể không cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho mình lại rơi vào hố của Tần Phong .
"Đừng khách khí như vậy, gọi ta Tiền sư huynh là được!"
Tiền Đa Đa đầu tiên là kéo gần quan hệ song phương, sau đó lại cười tủm tỉm: "Ngươi muốn bao nhiêu tài liệu thì nói đi, sau đó cũng không cần ngươi trả hết một lần, cứ chia một trăm năm trả lại cho ta cũng không thành vấn đề.”
"Đơn giản vậy sao!?"
Diệp Thần hơi sững sờ, cảm thấy có chút khó tin.
Phải biết rằng, lấy ra trong một lần và một trăm năm lấy ra, đó chính là hai khái niệm khác nhau, cũng làm cho trong lòng y ít nhiều có chút xấu hổ, cảm thấy mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Đương nhiên, chúng ta chính là đồng môn mà!"
Tiền Đa Đa lại đột nhiên chuyển đề tài: "Nhưng Đan Bảo Các chúng ta dù sao cũng là làm ăn, một lần cho ngươi mượn nguyên vật liệu nhiều như vậy sẽ khiến cho người khác nghị luận, cho nên sẽ thu ngươi 8% lãi suất!"
"Chỉ có 8%!"
Diệp Thần như là người trẻ tuổi mới vừa mua nhà, ấn tượng đầu tiên chính là gặp được người tốt.
Tuy rằng 8% nhìn qua có vẻ không ít, nhưng có thể chia làm một trăm năm, mỗi năm cũng chỉ có ba quả dưa hai quả táo, quả thực không khác gì cho không.
“Diệp sư đệ!”
Tiền Đa Đa lại lấy ra hợp đồng đại đạo theo giai đoạn đã sớm chuẩn bị xong, cười híp mắt: "Vì tránh cho sau này phát sinh tranh chấp, quá trình nên làm vẫn phải làm, đây là hợp đồng ta chuẩn bị, ngươi xem trước có vấn đề gì hay không.”
“Được!”
Diệp Thần xuất phát từ nguyên tắc cẩn thận, cầm lấy hợp đồng cẩn thận xem xét.
Kết quả như Tiền Đa Đa nói không sai chút nào, tỷ lệ 8%, chia làm 100 năm trả hết, về phần các trừng phạt khi không trả nợ đúng hạn, hắn ta trực tiếp lựa chọn bỏ qua.
Y thế nhưng là Võ Tu Thiên Tư Bảng hai mươi bảy, Đan Tu đứng đầu Thiên Tư Bảng, tuyệt đối tin tưởng vào mình, làm sao có thể không cách nào đúng hạn trả nợ chứ!
"Không thành vấn đề, liền ký tên đi!"
Tiền Đa Đa cười híp mắt, lấy ra một cây bút lông.
"Cứ như quyết định như vậy đi!"
Diệp Thần không chút do dự, đề bút liền ký đại danh của mình.
Ầm ầm!!
Trên bầu trời, sấm sét vang dội.
Chỉ thấy lôi điện hóa thành sấm sét cuồn cuộn trong tầng mây, đại khái hóa thành kim quang lạc hợp, hiển nhiên là tán thành khế ước trả nợ từng kỳ giữa hai bên.
“Đại đạo!?”
Diệp Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng cảm thấy cực kì nghi hoặc.
Chỉ là một khoản vay nhỏ, tại sao lại cần đại đạo để đảm bảo?
Ầm ầm!!
Lúc Diệp Thần cảm thấy nghi hoặc, bóng đen khổng lồ che khuất mặt trời.
Chỉ thấy phi thuyền khổng lồ của Lăng Tiêu cung chậm rãi chạy tới, bóng đen to lớn bao phủ toàn bộ Minh Nguyệt cung cho, Lăng Tiêu tiên đế đứng ở đầu thuyền càng phóng thích ra uy áp kinh khủng khiến thiên địa trầm luân.
“Là Tiên Đế!”
Binh lính phía dưới thần tình hoảng sợ, run rẩy nằm rạp trên mặt đất.
“Tiên Đế!?”
Diệp Thần chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, bị đè trực tiếp quỳ một gối trên mặt đất.
Nhưng sự kiêu ngạo trong xương lại để cho hắn ta không cam lòng khuất phục, bắt đầu điên cuồng vận chuyển tiên lực trong cơ thể, kéo thẳng đầu gối vừa mới quỳ xuống.
"Cái gì?!"
Nhìn Diệp Thần đứng lên, Lăng Tiêu tiên đế trong nháy mắt thấy không ổn.
Đầu tiên là Tần Phong chống đỡ uy áp của ông ta đứng lên, hiện tại lại xuất hiện Diệp Thần cũng không chịu uy áp của ông ta, làm cho ông ta nghiêm khắc hoài nghi ưmình có phải là Tiên đế giả hay không.
Giống như người nào cũng có thể chịu được uy áp của ông ta!
“Là Lăng Tiêu tiên đế!!”
Tiền Đa Đa khác với Diệp Thần, liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.
Chỉ thấy hắn ta không nói hai lời liền bỏ lại Diệp Thần, để cho các con nuôi nhanh chóng hộ tống hắn ta đi đến địa phương an toàn, trước khi rời đi cũng không quên mang theo hợp đồng theo kỳ đã ký.
“Không được, ngươi......”
Diệp Thần liền trợn tròn mắt.
Vừa rồi còn xưng huynh đệ với hắn ta, sao chỉ chớp mắt đã bỏ lại mình mà chạy!
“Ngươi là Diệp Thần!?”
Lăng Tiêu tiên đế không để ý tới Tiền Đa Đa chạy trốn, ánh mắt rơi xuống trên người Diệp Thần, thanh âm lạnh như băng: "Mau giao Thập Nhị Tinh Thần Châu ra đây, nếu không đừng trách bổn đế để cho ngươi sống không bằng chết.”
“Thập Nhị Tinh Thần Châu?”
Diệp Thần đầu đầy đều là dấu chấm hỏi, không biết đối phương có ý gì.
“Ngươi đây là rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”
Lăng Tiêu tiên đế hơi nheo mắt lại, lộ ra một loại khí tức phi thường nguy hiểm.
“A!!”
Diệp Thần phát ra một tiếng thảm thiết.
Chỉ thấy thân thể của hắn ta phảng phất như bị trói buộc, một cỗ lực lượng vô hình không ngừng đè ép thân thể của hắn ta, xương cốt toàn thân trong nháy mắt bị bóp nát, căn bản không có một tia năng lực phản kháng.
“Còn không giao ra?”
Lăng Tiêu tiên đế không kiên nhẫn, lại tăng cường độ trói buộc.
“A!!”
Diệp Thần lại phát ra một tiếng thảm thiết, cả người giống như bánh quai chèo vặn vẹo.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ hãm hại Thiên Tuyển Chi Tử cấp sử thi, khiến y không thể phá giải nguy hiểm, thu hoạch được 50 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Leng keng, chúc mừng túc chủ hãm hại Thiên Tuyển Chi Tử cấp sử thi, khiến y gặp nguy hiểm, thu được 100 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Tiền sư huynh làm cái gì vậy?!”
Tần Phong nghi hoặc khó hiểu: "Đã làm cho Diệp Thần mất tiền, vì sao còn muốn lấy mạng Diệp Thần!?"
“Quên đi, hắn làm như vậy nhất định có lý lẽ của hắn!”
Tần Phong vốn dĩ không hiểu, nhưng vẫn tôn trọng nguyên tắc, không nghiên cứu sâu về nguyên nhân trong đó nữa, ngay sau đó liền đi tới trong cung điện của Bạch Ngọc Kinh.
Chỉ thấy quanh người Tử Diên lóe ra thần thánh quang mang, mi tâm nguyệt nha cũng giống như thủy tinh sáng ngời, chỉ một nụ cười đã tản ra mị lực phi phàm, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lên âu yếm.
“Tử Diên bảo bối, nhớ ngươi muốn chết!”
Tần Phong lập tức cười híp mắt tiến lên, rất tự nhiên ôm eo thon nhỏ.
"Thần thiếp gần đây không có thời gian đi với ngài, ngài vẫn nên đi tìm Điềm Điềm và Hồng Hạnh đi!"
Tử Diên trực tiếp đánh rớt bàn tay to bên hông, xoay người đi tới dưới tàng cây bồ đề tiếp tục tu luyện.
“Tử Diên, ngươi có ý gì?”
Tần Phong lập tức không vui: "Ngươi bắt được lão tử rồi nên liền không quý trọng nữa phải không?!"
“Ai!!”
Tử Diên bị ầm ĩ đến đau đầu, quay lưng đi tiếp tục tu luyện.
“Thật quá đáng!”
Tần Phong ủy khuất: "Lúc mới thành thân mấy năm trước ngươi không hề phản đối ta, ngươi ở chung với ta quả nhiên là chỉ thèm muốn thân thể của ta, cảm giác mới mẻ vừa qua liền ghét bỏ, hôn nhân mang đến cho nam nhân chúng ta cái gì chứ......"



Bạn cần đăng nhập để bình luận