Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1219 - Ta là một hạt tiểu tức nhưỡng



Chương 1219 - Ta là một hạt tiểu tức nhưỡng




Bốn phía nghị luận không ngừng, nhưng không ảnh hưởng đến Lâm Uyên.
Là tiên vương cự đầu từng ở thượng giới, thật sự lười phản ứng đám phàm nhân vô tri này.
Bọn họ chỉ thấy được một gốc tứ diệp thảo vạn năm, không biết bảo bối chân chính là Cửu Thiên Tức Nhưỡng, là thần vật ngay cả đại năng giả thượng giới cũng cầu mà không được.
Nhưng hiện tại thần vật này lại bị hắn nhặt được!
"Ngu xuẩn!!"
Lâm Uyên liếc mắt nhìn mọi người nghị luận, tự nhiên sinh ra cảm giác hơn người một bậc.
"Đúng, bảo trì loại cảm giác này!!"
Tần Phong vô cùng hài lòng đối với biểu tình hiện tại của Lâm Uyên.
"Các vị..."
Ông chủ ở cách vách đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Trình độ trân quý của Đạo Quả, ta cũng không giải thích nhiều nữa, cảm thấy có thể ra giá liền mở miệng, người ra giá không nổi thì không cần mở miệng.”
“Bổn thiếu xuất một trăm vạn linh thạch cực phẩm!!”
Nhất Kiếm vội vàng mở miệng ra giá, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đạo Quả.
Năm đó gã ở Côn Luân bí cảnh đã nhìn thấy bảy khỏa Đạo Qủa, quả thật là giống hệt với Đạo Qủa trong hộp ngọc.
Chỉ tiếc năm đó Tần Phong hoành không xuất thế, dùng sức một mình trấn áp đông đảo Thiên Kiêu, cuối cùng lại bị Phương Trường nắm lấy cơ hội cướp đi sáu khỏa Đạo Quả.
Việc này vẫn là nỗi đau trong lòng gã, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải bắt được.
"Một trăm vạn linh thạch cực phẩm!?"
Ông chủ lắc đầu, hiển nhiên không quá hài lòng.
Phải biết, Đạo Quả chính là chí bảo thiên địa thai nghén, là thiên tài địa bảo cao cấp nhất Hoang Cổ, cho dù là hiện tại đại đế nhiều như chó, cũng không có khả năng một trăm vạn linh thạch cực phẩm là thành giao.
"Đạo Quả!?"
Lâm Uyên nghe được động tĩnh, cũng quay đầu nhìn qua.
Nếu như là tiên vương cự đầu trước kia, mình tự nhiên sẽ không coi trọng Đạo Qủa của thế gian, nhưng hiện tại hắn đã sống lại, tu vi còn chỉ có Đại Đế sơ giai, Đạo Quả vẫn có trợ giúp rất lớn đối với hắn.
Nghĩ tới đây——
Lâm Uyên xoay người đi tới quầy hàng bên cạnh, cũng theo thói quen ném Tứ Diệp Thảo vào trong ngọc bội, không có chút ý muốn kiểm tra cẩn thận một cht.
"Còn có người ra giá cao hơn hay không!?"
Ánh mắt ông chủ đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng lại ở trên người Lâm Uyên.
Đối với người khác mà nói, Lâm Uyên có thể là một đại oán chủng, nhưng đối với ông ta mà nói, Lâm Uyên lại là Uyên tổng chịu chi, hiện tại cũng chỉ có Uyên tổng mới có thể ăn được Đạo Qủa này.
"Lâm Uyên!!"
Trong lòng Nhất Kiếm nhất thời sốt ruột, ánh mắt sắc bén ý đồ dọa lui đối phương.
Hiện tại gã không còn là đại thiếu gia danh Kiếm sơn trang, trên thân cũng chỉ có hồng bao mà Lâm Hào đưa cho, nếu liều mạng thì khẳng định đấu không lại vị đại thiếu gia Lâm Uyên này.
"Ta vẫn thích ngươi trước đó, bộ dáng kiệt ngạo bất tuân!"
Lâm Uyên cười khẽ nhìn Nhất Kiếm, ngay sau đó mở miệng nói: "Ta ra 200 vạn cực phẩm linh thạch!!”
"Ngươi..."
Lửa giận trong lòng Nhất Kiếm nhất thời dâng lên, kiếm khí quanh thân bắt đầu nhảy lên.
Hình ảnh vừa chuyển ——
Hóa Thân của Tần Phong đã đã tiến vào không gian ngọc bội.
Giống như hắn tưởng tượng ngay từ đầu, Lâm Uyên tự tay bỏ vào người và vật, cũng không xuất hiện hiện tượng bài xích gì, cũng không vang lên cái gì cảnh báo nhắc nhở Uyên tổng.
"Đây là không gian của Uyên tổng!?"
Tần Phong biến thành Tức Nhưỡng, bắt đầu đánh giá không gian.
Chỉ thấy không gian của Uyên tổng không quá khác Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cùng thế giới Trọng Đồng của hắn, bên trong có linh khí nồng đậm, còn trồng rất nhiều thiên tài địa bảo.
Sự khác biệt duy nhất là không gian của Uyên tổng tối tăm mờ mịt một mảnh, không nhìn thấy bóng người khác.
"Hình như không có gì đặc biệt!?"
Trước mắt Tần Phong còn chưa nhìn ra chỗ lợi hại, cho nên bắt đầu thử mở ra không gian hệ thống.
Chỉ thấy không gian hệ thống được hưởng chung với bản thể vẫn có thể mở ra, chứng tỏ hắn có thể mang đồ vật trong không gian của Uyên tổng, thông qua không gian hệ thống, di chuyển ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Thật ngại quá!?"
Trong miệng Tần Phong nói ngượng ngùng, nhưng ánh mắt đã bắt đầu nhìn quanh.
Rất nhanh——
Ánh mắt của hắn đã bị linh điền của Uyên tổng hấp dẫn.
Tuy rằng trong linh điền trồng rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng lại có một gốc cây lóng lánh tinh quang nhu hòa, vừa nhìn liền biết không phải là loại hàng bình thường gì.
"Oa!!"
Ánh mắt Tần Phong sáng bừng kêb, thiếu chút nữa nhịn không được kêu lên tiếng.
Vốn tưởng rằng ruộng mình trồng đã thiên hạ vô địch, không nghĩ tới ruộng của Uyên tổng còn lợi hại hơn, trong đó cư nhiên có một gốc thiên tài địa bảo ngang cấp với Đạo Qủa.
“Thiên tuyển chi tử thật không biết nói đạo lý!”
Tần Phong lập tức mất cân bằng trong lòng.
Hắn đến Hoang Cổ đã gần hai mươi lăm năm, nhưng lại chỉ tìm được hai gốc thiên tài địa bảo đỉnh cấp là Đạo Quả cùng Thất Thải Thánh Liên, một cái thì vu hoan cho Phương Trường, cái còn lại là lựa gạt tình cảm của Tiểu Tam Tam mới đạt được.
Nhưng Uyên tổng đến Hoang Cổ còn chưa tới hai năm rưỡi, cư nhiên tìm được một gốc thiên tài địa bảo đỉnh cấp.
Điều này có công bằng không!?
Điều này rõ ràng là không công bằng!!
"Ta là một hạt Tiểu Tức Nhưỡng, Tiểu Tức Nhưỡng, ta có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ..."
Tần Phong vừa hát những bài hát vui vẻ, vừa bay về phía linh điền.
Thật giống như là tiến vào siêu thị mua 0 đồng, đẩy xe đẩy bắt đầu chọn hàng hóa ở bên trong...



Bạn cần đăng nhập để bình luận