Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 292. Trải Qua Sinh Hoạt Gian Khổ

Chương 292. Trải Qua Sinh Hoạt Gian Khổ
Tần gia.
Kể từ trận đại chiến với Kim Ưng tông sau khi ra khỏi Côn Luân bí cảnh vào một tháng trước, Tần Hạo cũng bởi vì cưỡng ép dùng sức mạnh không thuộc về mình mà sa vào hôn mê dài.
Tuy nhiên cũng may Thập tổ kịp thời đuổi tới, lại thêm bản thân y có hào quang cấp Thần Thoại, cùng với mấy vị lão tổ Tần gia không tiếc đại giới cứu giúp, rốt cục mới có thể cướp Tần Hạo từ trong tay Diêm Vương.
Tuy nhiên điều khiến Tần Hạo không thể nào tiếp thu được, chính là Tần Mộc Tuyền mặc dù có thể bảo vệ tình mạng nhưng đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Nguyên nhân là thần hồn của nàng chịu thương tích vô cùng nghiêm trọng, dựa theo chuẩn bệnh của lão tổ tông Tần gia, tỉ lệ thức tình rất xa vời, cho dù có Dược Thần cốc thì cũng không thể nắm chắc trăm phần trăm.
"Tại sao có thể như vậy!!"
Tần Hạo khó mà tiếp nhận nắm chặt nắm đấm, tự tin trong lòng lại một lần nữa gặp phải đả kính.
Vì đuổi theo ca ca ngu xuẩn kia, bảy năm qua y một khắc cũng không dám ngừng tu luyện, vốn nghĩ sau khi lấy được đạo quả, liền có thể đến ước hẹn ba năm từ hôn, bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ.
Thế nhưng kết quả từng đệ tử Tần gia ngã xuống, y lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, Đại Mộc tỷ tỷ đến nay chưa tỉnh,y cũng chỉ có thể bất lực.
Bộp một tiếng!
Một bàn tay đập lên bờ vai Tần Hạo.
Chỉ thấy cha của y, Tần Thiên xuất hiện ở phía sau lưng, khóe miệng lộ ra một nụ cười đưa canh gà của lão phụ thân.
"Hạo nhi, không cần tự trách!"
Tần Thiên mở miệng an ủi: "Ngươi năm nay mới 12 tuổi, ngươi đã làm rất khá, nếu không phải ngươi xuất hiện, thì đệ tử Tần gia có lẽ đã toàn quân bị diệt, Tần gia bởi vì có ngươi mà tự hào, phụ thân bởi vì có ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo."
Nói xong.
Tần Thiên không tự giác nhìn về phía Âm Nguyệt hoàng triều.
Đứa con lớn Tần Phong có Đại Đế chi tư, mới là kiêu ngạo chân chính của cuộc đời gã.
"Thế nhưng. . ."
Tần Hạo vẫn cảm thấy vô cùng tự trách.
Nếu trước đó y tốc chiến tốc thắng, ngay từ đầu sử dụng sức mạnh của Phiêu Miểu cảnh…
“Không thể nhưng nữa!”
Tần Thiên đánh gãy suy nghĩ lung tung của Tần Hạo, giúp y tổng kết: “Lần này ngươi không thua trên mặt sức mạnh, cũng không phải thua ở kinh nghiệm chiến đấu, ngươi là thua vì không lĩnh ngộ được tinh thần tổ truyền của Tần gia.”
“Tinh thần tổ truyền của Tần gia!?”
Tần Hạo thần sắc hơi sững sờ.
Từ khi y ra đời cho đến nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy Tần gia có cái gọi là tinh thần tổ truyền.
“Tần gia chúng ta đời đời truyền miệng tinh thần, chỉ có để tử dòng chính mới xứng biết rõ!”
Thần sắc của Tần Thiên vô cùng nghiêm túc, nói: “Nghe kỹ, tinh thần tổ truyền của Tần gia chúng ta chính là, lấy con đường vô sỉ làm tác phong căn bản, phát triển mạnh mẽ các kỹ năng như có tiền ta đến kiếm lời, lừa đồng đội, lừa gạt…đồng thời chân đạp nhiều tên bạch phú mỹ hầu bao phong phú, kiên trì lấy đánh thắng được liền đánh, đánh không lại thì đùa trò đê tiện, tìm chỗ dựa, tìm nhà mẹ đẻ và các loại phương thức khác…”
Tần Hạo trừng mắt ngây ngốc, cả người cũng choáng váng.
Cùng lúc đó. . .
Long Tượng Đại Đế ở bên trong chiến đỉnh nhỏ.
Còn tưởng đồ đệ mà mình ngàn chọn vạn chọn, là một thiếu niên nhiệt huyết nói một lời không hợp thì liền xông lên, thế nhưng ai có ngờ, y lại được sinh ra trong một gia tộc có gen làm lão lục.
"Ai. . ."
Tần Thiên lại thở dài một hơi, lần nữa nhìn về phương hướng Âm Nguyệt hoàng triều.
Gã nghĩ đến đứa con lớn Tần Phong, biết ca ca bị trừng phạt là do đệ đệ ngu ngốc này, hiện tại còn đang chịu đựng, trải qua cuộc sống gian khổ.
"Đưa nhiều ấm áp như vậy, cũng nên hưởng thụ một chút!”
Tần Phong đang ngồi ở bên trong thuyền hoa, phát hiện lê nơi này còn ăn ngon hơn ở nhà.
Miếng vừa cắn xuống thì đầy ắp nước, vừa to vừa nhiều, vừa ăn lê vừa có thể xem nhảy múa bên ngoài qua tấm rèm ngọc.
Chỉ thấy một đám tiểu thư xinh đẹp để trần bàn chân nhỏ, mặc cổ trang mát lạnh, ra sức khiêu vũ ở giữa sân khấu thuyền hoa, ban đầu hắn nghĩ mình là người chân khống (mê chân), nhưng bây giờ phát hiện cái eo nhỏ kia cũng không tệ…
Cuối cùng mới phát hiện, chính mình đơn thuần là háo sắc!
Lão bản nương nở nang ở một bên gọt lê, cười tủm tỉm nói: "Công tử, hôm nay là ngày tuyển chọn hoa khôi cho sông Tần Hoài, mỗi nhà đều sẽ cử một nữ tử đa tài đa nghệ tham tuyển, công tử có ý định mua một người về nhà hay không!?”
"Hoa khôi!?"
Tần Phong thần sắc sửng sốt nói: "Ta mua hoa khôi về làm gì!?"
"Đúng a, làm gì!"
Lão bản nương nở nang lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, đem lê đã gọt xong đưa tới miệng Tần Phong.
Đúng lúc này ——
Bên ngoài vang lên âm thanh chiêng đồng, còn có tiềng ồn ào náo nhiệt.
"Tỷ thí hoa khôi bắt đầu, mọi người có thể mua hoa ủng hộ!"
“Dáng dấp của Mạt Mạt nhà ta là đẹp nhất!”
“Dáng dấp của Yêu Yêu nhà ta mới đẹp nhất!”
"Ngọc nhi có thể thổi tiêu!”
"Tiểu Mộng có thể khiến ngươi say mê!”
"Uyển nhi tinh thông cầm kỳ thư họa, thổi kéo đàn hát cũng biết, giọng hát nhẹ nhàng, mềm mại.”
Tần Phong đứng dậy đi đến cửa sổ thuyền hoa, nhìn người ứng cử ở hai bên bờ, rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là kỹ, phi, cái gì gọi là kỹ năng nhiều…
Bạn cần đăng nhập để bình luận