Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1201 - Chạy thoát



Chương 1201 - Chạy thoát




"Ngươi vẫn quan tâm ta, trong lòng vẫn có ta đúng không!?"
Tửu Tiên dùng đôi mặt xinh đẹp nhìn về phía Tiếu Bách Hợp, giống như người chêtd đuối bắt được cọng rơm cứu mạng.
Nàng không thể mất đi Tiếu Bách Hợp, giống như khu 3D không thể không có đế pháp, vô luận tương lai hai người có bao nhiêu khó khăn, nàng đều không muốn tách khỏi Tiếu Bách Hợp.
"Ai!!"
Tần Phong thấy bầu không khí đã tới, thế là làm bộ thong dong thở dài nói: “Ta là ba tấc tuyết trên mái hiên, ngươi là kinh hồng khách nhân gian, ngươi hoàn mỹ như vậy, ta làm sao xứng đôi với ngươi!?”
"Không, là ta không xứng với ngươi..."
Tửu Tiên thấy ngữ khí của Tiếu Bách Hợp đã trầm xuống, thì liền vội vàng thừa dịp nóng rèn sắt muốn thuyết phục nàng.
“Đúng vậy, ngươi quả thật không xứng với ta!”
Tần Phong đồng ý gật gật đầu, hoàn toàn không theo sáo lộ ra bài.
"A!?"
Tửu Tiên ngây ngẩn cả người tại chỗ, bị Tần Phong làm cho choáng váng.
“Ngươi quả thật không xứng với ta!”
Tần Phong lần nữa khẳng định: "Ta hiện tại chính là tiểu thiếp của Tần Hoàng, bất kể là thân phận, hay là địa vị đều cao hơn ngươi, chúng ta đã không còn là người của một thế giới.”
"Sao lại vòng trở về!?"
Tửu Tiên cảm giác mình sắp sụp đổ.
Nàng thật sự nghĩ không ra, Tần Phong rót mê hồn thang cho Tiếu Bách Hợp, có thể làm cho nàng si mê Tần Phong như thế, thậm chí không tiếc tự tay đưa nữ nhân mình đến giường Tần Phong.
“Ngươi không hiểu!”
Tần Phong lộ ta vẻ mặt sùng bái, nói: "Nếu như ngươi có thể tham gia vào công trình cứng hóa phần mềm của Tần Hoàng, sẽ hiểu được nam nhân chân chính là gì, cũng sẽ hiểu vì sao ta lại thích hắn.”
"Công trình cứng hóa phần mềm!?"
Tửu Tiên nghe xong liền mờ mịt, không rõ là cái gì.
"Đi nhanh!!"
Tần Phong không có thời gian nói kỹ quá trình, lôi kéo Tửu Tiên nhanh chóng né tránh.
“Đều đi Tây Thiên sám hối với Phật tổ đi!”
Tam Lộng đại sư nhìn thấy Phương Trường xông tới, vẻ mặt điên cuồng khởi động Nam Mô Bồ Tát.
Cộc! Cộc! Cộc!
Nam Mô Bồ Tát phun ra từng đạo lam sắc hỏa diễm, vô số linh lực hóa thành đạn giống như gió mạnh bắn ra ngoài.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, từng viên đạn bắn lên người Phật Ma kim thân.
Ngay sau đó hóa thành từng đám mây nấm ngút trời, còn nương theo vết nứt không ngừng lan tràn trên mặt đất.
"Mẹ kiếp!!"
Diệp Thần nhịn không được mà chửi thề, không thể không lựa chọn phòng ngự trước một đợt.
“Không hổ là đệ nhất luyện khí bảng!”
Ánh mắt Lâm Uyên dần dần ngưng trọng.
Tuy rằng thần khí thế gian đối với hắn không tính là gì, nhưng có thể luyện chế ra thần khí có uy lực như thế, có thể thấy được thiên phú luyện khí của Tần hoàng quả thật khủng bố.
Một khi phi thăng thượng giới, nhất định kinh diễm thế nhân!
Cũng làm cho trong lòng hắn càng thêm bức thiết muốn thuần phục Tần Hoàng thành chó, nếu không thể ở hạ giới đem người này thuần phục, như vậy phi thăng thượng giới nhất định sẽ cá vượt long môn, không còn có khả năng thu phục.
Lúc này——
Nhất Kiếm trốn trong bóng tối, khẽ cau mày.
Vốn gã muốn cẩu đến khi Tần Phong lên sân khấu, nhìn xem rốt cuộc hắn có âm mưu gì, mình có cơ hội ngư ông đắc lợi hay không.
Nhưng hiện tại mưu kế của đám người Tam Lộng đại sư bị Phương Trường nhìn thấu, mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tần Phong, khiến gã trong lúc nhất thời lâm vào tự hoài nghi.
Chẳng lẽ là gã đánh giá quá cao Tần Phong!?
Nghe nói từ sau khi Tần Phong đăng cơ, liền hoang dâm vô đạo, cả ngày trầm mê tửu sắc không cách nào tự kiềm chế, sớm đã vô tâm xử lý triều chính, khiến cho tiểu nhân triều đình đương đạo, lại trị hắc ám, tham ô thành phong.
“Ngay cả chuyện triều đình cũng mặc kệ, còn có tâm tư quản Lâm gia sao!?"
Nhất Kiếm nhìn Diệp Thần rồi tự lẩm bẩm.
Cho dù Tần Phong có âm mưu quỷ kế gì, thì dường như không xung đột với việc gã báo thù cho cha.
Hiện tại Diệp Thần hoàn toàn bị Tam Lộng đại sư kiềm chế, lại không ai biết gã trốn ở gần đó, hoàn toàn có thể xông ra ngoài học Tần lão lục một kích tất sát.
“Không thể để mất cơ hội!”
Nhất Kiếm không hề do dự, quyết đoán rút kiếm lao ra ngoài.
Chỉ thấy gã giống như thiểm điện trong nháy mắt liền xông ra ngoài, ánh mắt lợi hại lộ ra sát ý lãnh khốc vô tình, lợi kiếm trong tay càng lóe ra hàn quang yếu ớt.
Kiếm quang đan xen, phong thanh rì rào!
"Không tốt!!"
Diệp Thần tựa như cảm nhận được uy hiếp, lông tóc toàn thân trong nháy mắt dựng thẳng lên.
Nhất Kiếm là thiếu chủ danh kiếm sơn trang, kiếm pháp không chỉ vừa nhanh vừa chuẩn, kiếm thế cũng vô cùng tấn mãnh, công kích không chừa lại một tia góc chết, như quỷ mị lóe lên phía sau Diệp Thần.
Phốc một tiếng, máu tươi bắn tung tóe!!
Chỉ thấy lợi kiếm trong tay Nhất Kiếm thành công đâm thủng thân thể Diệp Thần, trong mắt không chỉ tràn ngập hoảng sợ cùng đau đớn, còn cảm giác được tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
"Cái gì!!"
Toàn trường mọi người lập tức kinh hô lên, không nghĩ tới sẽ có người ám sát Diệp Thần.
"Là ngươi..."
Diệp Thần quay đầu nhận ra Nhất Kiếm, trí nhớ cũng như thủy triều tuôn ra.
Năm đó danh kiếm sơn trang giết cả nhà hắn, hắn khổ tu nhiều năm thành công báo thù, hiện tại Nhất Kiếm lại giết hắn báo thù, hết thảy đều giống như vận mệnh đùa giỡn với hắn.
“Không sai, chính là ta!”
Nhất Kiếm lạnh lùng nói: "Diệp Thần, năm đó ngươi diệt Danh Kiếm sơn trang của ta, không nghĩ tới có một ngày này đi, hôm nay Nhất Kiếm ta sẽ báo thù cho phụ thân..."
Bang!!
Cũng không biết là do định luận nhân vật phản diện thích nói nhiều hay là Diệp Thần mở ra hào quang nhân vật chính.
Chỉ thấy Phương Trường một chưởng đánh bay Nhất Kiếm ra ngoài, cũng giống như là biết đại thế đã mất, quyết đoán mang theo Diệp Thần nhanh chóng rời đi.
“Chạy sao!?”
Tam Lộng đại sư lộ ra vẻ mặt khó chịu, tỏ vẻ còn chưa bắn đã nghiện.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ hại thiên tuyển chi tử cấp sử thi, khiến hắn bị trọng thương, mạng sống như treo trên sợi tóc, thu hoạch được 100 vạn điểm phản diện!”
"Ai hãm hại!?"
Tần Phong lập tức không vui.
Vừa rồi rõ ràng là đại phản diện Nhất Kiếm đả thương Diệp Thần, nhưng cái chậu nào cũng đòi chụp lên đầu hắn là sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận