Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 117. Chứng Minh Thỏ Ta Là Con Thỏ!!

Chương 117. Chứng Minh Thỏ Ta Là Con Thỏ!!
“Chuyện gì xảy ra!?”
Thiên Quân, Vãn Mã đều phát giác ra chuyện không thích hợp, vội vàng lấy ra vũ khí, đề phòng.
“Ngươi không phải Tử Diên, ngươi là ai!?”
Bên trong ánh mắt của Tần Phong nổi lên kiếm quang sắc bén, một mắt liền nhận Tử Diên này là giả mạo.
Là một ngốc bạch ngọt tiêu chuẩn, Tử Diên tuyệt đối không có khả năng dùng loại giọng nói này nói chuyện với hắn, cũng sẽ không dùng Nguyệt Thần tới uy hiếp hắn, coi như hắn có ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì nàng cũng chỉ tự phụng phịu một mình.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì!” Giả Tử Diên vẫn không có dừng bước lại, ngược lại tăng tốc tới gần Tần Phong.
Ầm ầm!!
Hư không quanh thân Tần Phong chấn động, âm thanh kiếm ngân vang vọng không ngừng.
Kèm theo một cỗ kiếm khí mênh mông như biển quét ngang hư không, tiếng xé gió sắc bén cũng vang lên dồn dập, vô số kiếm khí hội tụ thành dòng sông cuồn cuộn, tựa hồ có thể nuốt chửng vạn vật trên đời.
Vạn kiếm chấn động, kiếm ngân vang không ngừng, sông lớn từ trên trời chảy xuống!
“Không tốt!!”
Giọng nói của Tử Diên đột nhiên biến thành tháo hán tử, không nghĩ tới Tần Phong lại có can đảm ra tay với mình.
Không có một chút bối rối nào......
Chỉ thấy quanh thân Tử Diên giả phun trào ra một cỗ năng lượng ba động kinh khủng, tách kiếm khí hội tụ thành sông lớn của Tần Phong ra làm hai bên.
“Cái gì!!”
Thiên Quân, Vãn Mã con mắt trừng giống chuông đồng.
Không phải chấn kinh vì tu vi của đối phương quá mạnh mà là phát hiện kiếm khí của Tần Phong quá mạnh mẽ, hoàn toàn không có chút dáng vẻ căn cư bất ổn nào.
“Không hổ là Tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, có Tần Phong ta liền có đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ, quả nhiên lợi hại!!”
Tử Diên Giả không khỏi thốt ra lời tán thưởng.
Nếu như không phải vì tu vi của gã cao hơn Tần Phong mấy cấp bậc thì dưới tình huống ngang cấp, gã tuyệt đối không thể ngăn được Đại Hà kiếm quyết của Tần Phong.
Nhưng cho dù Tần Phong là đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ thì gã hôm nay cũng phải cướp đoạt được Long Châu cùng Phật Chi Xá Lợi.
“Cho tới bây giờ cũng là ta cướp bảo bối của người khác, chứ chưa từng có người cướp được đồ trong tay ta!” Bên trong ánh mắt của Tần Phong lộ ra tia khinh thường cực độ, căn bản là để đối phương vào mắt.
“Phải không?!”
Tử Diên giả có chút hăng hái mà nhìn chằm chằm Tần Phong, muốn xem xem hắn có thủ đoạn gì lợi hại.
“Ực ực!”
Thiên Quân, Vạn Mã nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, cảm giác bầu không khí đã sắp bùng nổ, kế tiếp thì còn nhìn xem Tần Phong sẽ phản kích như thế nào.
“Các vị, bêu xấu!”
Tần Phong ôm quyền chắp tay, quay người chạy trốn, hô to: “Nguyệt Thần tỷ tỷ, cứu ta......”
“Phốc!!”
Tử Diên giả liền thấy đạo tâm bất ổn một hồi, kém chút là phun ra máu tươi.
Mặc dù gã đã sớm nghe qua vị tam Thánh Tử này không có tiết tháo gì, nhưng không ngờ hắn lại không có tiết tháo đến loại trình độ này.
Một giây phía trước còn là thanh niên máu nóng, đầy khát vọng, giống như có thể đánh tất cả kẻ địch đang lao đến, nhưng một giây sau, hắn lại không do dự ném hết tiết tháo, hô to Nguyệt Thần tới cứu hắn.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, ai dám tin tưởng người khác có thể vô sỉ đến loại trình độ này.
Thực sự là tiểu đao đâm phải mông, mở rộng tầm mắt!
“A cái này!!”
Thiên Quân, Vạn Mã hóa đá tại chỗ, trong lòng phát từng tiếng gào thét.
Mẹ nó!!
Lão tử đang sắp cởi quần xem ngươi phóng đại chiêu, thế nhưng ngươi lại không không suy nghĩ mà ném tiết tháo đi.
Bất qua ai bảo đây là lão đại chính bọn hắn tự chọn, coi như không có tiết tháo thì cũng phải thề sống chết đi theo.
“Cứu mạng a, cứu mạng a......”
Thiên Quân, Vạn Mã cũng lao nhanh ra bốn phía, lớn tiếng kêu gọi Nguyệt Thần cứu mạng.
“Con mẹ nó, quá tiện!”
Tử Diên giả đã hoàn toàn không còn lời gì để nói, nhìn phương hướng ba người chạy loạn là biết kèo ăn cướp này không thể chơi tiếp.
Bởi vì Thúy Phong Trúc cách rất gần Nguyệt Thần cung, cho nên nếu Nguyệt Thần nghe được động tĩnh thì cho dù gã có mười cái mạng cũng không đủ để nói lời nhắn nhủ.
Gã không dám đánh cược!
Tốt nhất là nên chạy trước, miễn cho đụng phải Nguyệt Thần.
“Chạy đi, chạy mùng một, chạy không được mười lăm!”
Tử Diên giả tức giận hừ lạnh, rồi hóa thành một đám dơi biến mất ngay tại chỗ.
Không bao lâu ——
Ba người Tần Phong rón rén trở lại phòng trúc nhỏ.
“Hắn đi rồi sao!?” Tần Phong hỏi.
“Hẳn là đi rồi!”
Vạn Mã nhìn xung quanh, xác nhận không phát hiện bóng người nào.
Thiên Quân mở miệng nói: “Nếu như ta đoán không sai thì người này chính là Ma Quân bách biến trong truyền thuyết.”
“Ma Quân bách biến!?”
Tần Phong nhíu mày nghĩ nghĩ, giống như nghe nói qua người này.
Nghe nói người này không biết tu luyện công pháp gì, có thể thiên biến vạn hóa, mặc kệ là nam nhân, nữ nhân, tiểu hài, lão nhân, thậm chí các loại động vật thì gã đều có thể biến thành.
Không phải là dịch dung thuật mà là biến hóa theo kết cấu sinh lý.
Đúng lúc này ——
Chân ngắn tiểu Bạch đi tới, tâm tình còn vui vẻ mà ca hát, “Bé thỏ trắng, trắng lại trắng, hai cái lỗ tai xách lên trên, cắt xong động mạch cắt tĩnh mạch, không nhúc nhích thật đáng yêu. Lột xong da, băm thành khối, ném vào trong nồi xào lên, thêm chút nước, đậy nắp lại, lại rắc thêm rau thơm trước khi ăn…”
“Ân!”
Tần Phong lập tức cảnh giác, rút ra Trường Không Kiếm Thần chỉ về phía tiểu Bạch.
“Đây là ý gì!?”
Tiểu Bạch bị hù toàn thân lông trắng dựng thẳng lên, không rõ chuyện gì xảy ra.
Tần Phong lạnh lùng nói: “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, ngươi có phải là Ma Quân bách biến biến thành hay không!?”
“Cái gì mà Ma Quân bách biến, ta là Tần Tiểu Bạch nha!” Tiểu Bạch vô cùng hoang mang.
“Không biết?!”
Tần Phong híp mắt lại, nói: “Vậy ngươi làm thế nào để chứng minh mình là con thỏ!?”
“Chứng minh thỏ ta là con thỏ!?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận