Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 962 - Nhân Hoàng



Chương 962 - Nhân Hoàng




"Thỏ đáng chết!!"
Sắc mặt Diệp Thần dữ tợn đáng sợ.
Nếu như mắt có thể giết chết thỏ, Tiểu Bạch tuyệt đối đã biến thành thỏ hầm cay.
"Ngươi nhìn cái gì!?"
Tiểu Bạch buông cà rốt xuống, hung dữ nói: "Ngươi bất quá chỉ là một đầu hai tay, còn dám ở trước mặt chủ ngân ba đầu sáu tay của thỏ ta điên cuồng sủa loạn, thỏ ta chưa từng thấy qua có người mặt dày vô sỉ như vậy!”
Một đầu hai cánh tay!?
Tần Phong hoài nghi Tiểu Bạch đang mắng người, nhưng không xác định rõ cho nên chuẩn bị nghe thêm một chút.
"Rống!!"
Diệp Thần lộ ra sắc mặt dự tợn, điên cuồng hét lên, hắn muốn kích hoạt công kích dựa vào thuộc tính rống.
Nhưng ngay sau đó, mọi người liền thanh tỉnh.
Chỉ thấy Nguyệt Thần, Lam Ma, Mộc Tú, Nhậm Hoàn, Tề Tu Viễn, Đế Sư Vô Đạo, các đại đế nhao nhao chạy tới, còn Bạch Bào quân, Trấn Ma quân đang đóng quân ngoài thành cũng thổi kèn tập hợp.
"Cái gì!!"
Diệp Thần khôi phục lý trí, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Hắn ta rốt cục nhớ tới mình đối mặt không phải một mình Tần Phong, mà là đối mặt với một đế quốc đại Tần.
“Chiến thần, đi mau!”
Ba vị trưởng lão rất nhanh tiến lên, lôi kéo Diệp Thần vội vàng chạy trốn.
"Muốn chạy!?"
Hai mắt Tần Phong lóe ra một tia hàn quang, Nhân Hoàng kiếm trong tay phát ra kiếm khí ngút trời.
"Nhanh lên ngăn cản bọn họ!!"
Đám người Tề Tu Viễn nhao nhao tiến lên ngăn cản, chặn tất cả đường lui của Diệp Thần.
"Chẳng lẽ Diệp Thần ta hôm nay thật sự muốn chết ở đây!?"
Trán Diệp Thần bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi, có thể cảm nhận được khí tức tử vong đến gần.
"Động thủ!!"
Tần Phong không có thói quen nói hai ba câu thoại quen thuộc của phản diện, tay cầm Nhân Hoàng kiếm, nhanh chóng đâm tới Diệp Thần.
Ầm ầm!!
Bầu trời đột nhiên bị mây đen bao trùm, từng đạo lôi đình đinh tai nhức óc vang lên.
Ngay sau đó lôi điện giống như lộ ra chân gà, vô tình càn quét trên không trung, còn nương theo một cỗ chi uy kinh khủng bao trùm thiên địa, giống như là Thiên Đạo tự mình đến cứu vớt Diệp Thần.
"Hôm nay cho dù Chúa Giê-xu tới, cũng không giữ được Diệp Thần!”
Tần Phong giận tím mặt, phất tay lấy ra Nhân Hoàng Tỉ.
Ầm ầm!!
Ngay thời khắc Nhân Hoàng Tỉ được lấy ra, nó bộc phát ra một đạo kim quang chói mắt, còn kèm theo một cỗ nhân hoàng chi uy làm cho thiên địa run rẩy.
Cửu Cửu Nhân Hoàng, đồng Thiên Đồng Tôn!!
Chỉ thấy tám chữ lớn màu vàng hiện lên trên bầu trời, như tám mặt trời chói mắt, mạnh mẽ xua tan mây đen lôi điện trên bầu trời, uy lực thiên đạo cũng bị trấn áp xuống.
"Đây là cái gì!?"
Toàn thành mọi người lập tức sôi trào, tỏ vẻ chưa từng thấy qua loại cảnh tượng này.
Mọi người đều biết, hoàng quyền thiên thụ!
Nhưng hiện tại Tần Phong cư nhiên xưng Nhân Hoàng, muốn cùng thiên địa đồng tôn, lại trấn áp xuốngthiên đạo, một bộ dáng là đây là địa bàn do ta làm chủ.
“Ca ca, thật kiêu ngạo!”
Tần Hạo nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng ca ca y kiêu ngạo chỉ nhằm vào vạn vật thế gian trong Hoang Cổ, ai biết hắn kiêu ngạo đến mức ngay cả trời cũng không để vào mắt.
"Quả thật kiêu ngạo!!"
Tần Thiên hận không thể cho mình hai cái tát.
Con trai lớn của gã rõ ràng có tư chất Nhân Hoàng, nhưng gã lại khắp nơi hô có tư cách đại đế gì, căn bản không thể hiện ra bức cách của đại nhi.
"Trẫm là Nhân Hoang, trấn áp tất cả thế gian!!"
Thanh âm vang dội của Tần Phong vang vọng khắp thiên địa, phất tay đem Nhân Hoàng Tỉ ném lên bầu trời.
"Không tốt, nguy hiểm!!"
Diệp Thần cùng ba vị trưởng lão bị dọa đến gan mật đều nứt ra.
Chỉ thấy nhân đạo chi lực trong thiên địa rất nhanh hội tụ vào Nhân Hoàng tỉ, ngay sau đó biến thành núi cao, khí thế khủng bố rơi xuống, nó còn mạnh hơn gấp trăm lần so với gạch đạo đức của Tiểu Bạch.
Thậm chí có thể nói, hai thứ này căn bản không ở cùng một cấp độ...
"Cái này rất hợp với thỏ ta!”
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhân Hoàng Tỉ, nhất thời cảm thấy gạch đạo đức trong tay không còn thơm nữa.
Thỏ ta phải sớm ngày kế thừa ngôi vị hoàng đế, đem nhân hoàng tỉ chiếm làm của riêng!
Ầm ầm!!
Hư không chấn động, long trời lỡ đất!!
Chỉ thấy Tần Phong thôi động Nhân Hoàng tỉ, nặng nề nện về phía đám người Diệp Thần, toàn bộ hư không nhất thời kịch liệt chấn động, tựa như mười vạn ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống.
"Phốc!!"
Diệp Thần cùng ba vị trưởng lão không ngừng phun ra máu tươi, giống như châu chấu đá xe căn bản không cách nào ngăn cản Nhân Hoàng Tỉ.
“Là Nhân Hoàng Tỉ!!"
Nội tâm Vu Lan thật lâu không thể bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đẹp lại hiển nhiên nghi hoặc.
Lần trước đột nhiên xuất hiện một thanh Nhân Hoàng kiếm, hiện tại lại lấy ra một Nhân Hoàng tỉ, toàn thân trên dưới khắp nơi đều lộ ra bí mật không giải thích được, làm cho người ta nhịn không được muốn đi dò xét đến tột cùng.
“Người đọc sách thiên hạ sắp gặp tai nạn rồi!”
Trên mặt Văn Tuyệt tràn đầy ưu sầu, giống như nhìn thấy tương lai.
Vu Lan tò mò hỏi: "Phụ thân, vì sao lại nói như vậy!?”
“Ai!!"
Văn Tuyệt thở dài một tiếng, lo lắng nói: "Sở dĩ người đọc sạch tôn hoàng quyền, đều bởi vì hoàng quyền là thiên thụ, thiên tử là người phát ngôn của thiên đạo dưới nhân gian, nhưng Tần Phong lại muốn xưng làm Nhân Hoàng, cùng thiên địa đồng tôn, chẳng khác nào bất kính thiên địa, không thể nghi ngờ là đụng phải nghịch lân của người đọc sách thiên hạ, mà với cá tính của Tần Phong nhất định sẽ không thỏa hiệp, cho nên không thể tránh khỏi một hồi giết chóc.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận