Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 139. Lão Lục Đánh Lén

Chương 139. Lão Lục Đánh Lén
Thiên Quân, Vạn Mã tựa như không nhìn thấy phật đà ma âm của Phương Trường, mà cơ thể thì vẫn tiếp tục vọt về phía trước.
Phải biết, bọn hắn bị Tần Phong đánh lên Tiên Nô Pháp Ấn, có thể chia sẻ một nửa chiến lực đặc thù của Tần Phong, ngoại trừ hào quang tư chất Đại Đế thì còn có ý chí kiên cường, có thể miễn dịch với công loại công kích về tinh thần.
Mặc dù không cách nào nhìn thấy hết tất cả loại hình công kích tinh thần như Tần Phong, nhưng loại trò trẻ con phật đà ma âm của Phương Trường thì vẫn không có vấn đề gì.
"Tại sao có thể như vậy!?"
Phương Trường trực tiếp lâm vào mộng bức ngay tại chỗ, biểu lộ thật sự không hiểu.
Lấy tu vi hiện tại của y thì coi như những thiên kiêu kia cũng sẽ bị y nô dich, như trái lại Thiên Quân, Vạn Mã chỉ mới được Tần Phong trang bị đến tận răng, chứ thực lực thì căn bản không thể so với thiên kiêu.
Nhưng tại sao bọn hắn lại mảy may không bị chút ảnh hưởng gì!?
Ầm ầm!!
Phương Trường chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì Thiên Quân, Vạn Mã đã bật hết hỏa lực giết tới.
Bọn hắn khác với những người được xưng là thiên kiêu, thứ mà bọn hắn theo đổi là hỏa lực bao trùm, cả vùng bị bao phủ bởi những vết nứt và bụi mù mịt đầy trời.
"Ừm!!"
Tần Phong cau mày tránh sang một bên.
Hắn phát hiện Phương Trường thế mà đã đột phá đến Nhập Đạo cảnh, căn cơ nhìn qua cũng không có quá nhiều bất ổn.
Nếu là hắn nhớ không lầm, lần đầu tiên gặp nhau, tu vi của Phương Trường là Linh Vũ ngũ trọng, nhưng chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, y đã đột phá đến Nhập Đạo cảnh, hơn nữa căn cơ cũng không xuất hiện tình trạng bất ổn.
“Thiên tuyển chi tử đúng là không giảng đạo lý!”
Dựa vào cái gì mà những nhân vật chính này có thể để căn cơ ổn định, nói đột phá liền muốn đột phá, trái lại hắn phải bỏ ra thời gian bảy năm để củng cố căn cơ, hơn nữa còn tiêu tốn mấy chục vạn điểm phản diện để mua sắm căn cơ đan.
Hắn không phục!!
Hắn muốn đi khiếu nại, đây rõ ràng là hành vi nhắm vào nhân vật phản diện như hắn!!
"Đã không nguyện ý bị nô dịch, vậy liền đi chết đi!"
Khuôn mặt cá chết của Phương Trường nổi lên một vòng lãnh ý, sát khí cuồng bạo không ngừng phóng xuất ra khỏi cơ thể.
Đám may giữa thiên địa lập tức thay đổi, một đám hắc khí biến thành một đầu quỷ khổng lồ, há miệng điên cuồng hút, như muốn nuốt chửng mọi thứ trên trời dưới đất.
"Đây là cái gì!?"
Sắc mặt của Thiên Quân, Vạn Mã đại biến, vội vàng dùng Thiên Cân Trụy để ổn định thân thể, không để bị đầu quỷ cực lớn hút vào.
Nhưng bọn hắn rất nhanh liền phát hiện điều không thích hợp, tinh hoa sinh mệnh trong cơ thể lại bị hút ra với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, nếu tiếp tục như vậy thì không phải sẽ bị Phương Trường hút khô sao.
"Thôn phệ ma công, thôn phệ tất cả!!”
Trên mặt Phương Thường tràn đầy vẻ điên cuồng, y cảm giác thân thể đột nhiên tràn ngập lực lượng.
Đây là thôn phệ ma công mà hắn đạt được nhờ lão ma đầu, đồng thời nó cũng chính là thần công do lão ma đầu tu hành vài vạn năm sáng tạo ra, có thể thôn phệ vạn vật trong thiên hạ, cường hóa bản thân, cũng có thể củng cố căn cơ của bản thân.
Mặc dù không thể tu luyện công pháp thần cấp đạt tới đại viên mãn, cũng không cách nào phát huy ra hết hình thái mạnh nhất của thôn phệ ma công, nhưng y vẫn có thể đứng trên vài của người khổng lồ, tương lại có thể sáng tạo ra ma công cường đại.
Hiện tại dùng để thôn phệ những thứ trong cự ly gần, nhìn quá cũng không hề dễ dàng, ngay cả lão lục Tần Phong cũng đã thành công chạy thoát khỏi phạm vi thôn phệ.
Chờ chút!!
Tần lão lục đâu!?
Sắc mặt của Phương Trường bỗng nhiên biến đổi, phát hiện Tần Phong đã biến mất.
Không đợi y kịp phản ứng thì đã cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh, cảm giác như bị lão lục nào đó để mắt tới.
"Là Tần Phong?!"
Khuôn mặt Phương Trường nổi lên vẻ hoảng sợ, khóe mắt liều mạng nhìn về phía sau lưng.
Chỉ thấy Tần Phong chẳng biết lúc nào đã vây quanh phía sau y, Trường Không Kiếm Thần hóa thành chín chuôi tiểu kiếm, mũi kiếm sắc bén chỉ vào đóa hóa vừa mới tàn lui của y.
"Ngọa tào, lão luc này!!”
Phương Trường đã hoàn toàn phát điên.
Y thật sự không hiểu rõ, tại sao lại có người không biết xấu hổ đến trình độ này.
Rõ ràng là đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ, có thực lực cường hãn cùng thiên phú phi phàm, nhưng lại không giao chiến chính diện với người khác mà nhất định phải quần sau lưng làm lão lục vô sỉ đi đánh lén…
“Mẹ nó, đừng có coi thường người khác!!”
Thời khắc này, tiềm năng của Phương Trường đã bị kích hoạt hoàn toàn, y điên cuồng phóng năng lượng ra bên ngoài, tạo thành một lá chắn năng lượng cực dày và gia cố sau lưng, chuẩn bị đón đỡ lấy chiêu đánh lén của lão lục Tần Phong.
Đinh! Đinh! Đinh!
Một trận kiếm kích dồn dập vang lên.
Chín chuôi tiểu kiếm dưới sự khống chế của Tần Phong, hung hăng đâm vào phía sau lưng Phương Trường, nhưng tất cả đều bị lá chắn năng lượng ngăn cản lại, căn bản không có cách đột phá tấm chắn năng lượng dày đặc và gia cố, xuyên thẳng hồng tâm.
"Hô hô, rốt cục chặn được!"
Phương Trường thở hắt ra, cuối cùng vẫn cao hơn hắn một bậc.
Chỉ là còn chưa kịp thở xong, y lại cảm thấy dưới thân truyền đến một trận mát lạnh, cảm giác vẫn bị lão lục nào đó nhìn chằm chằm tới.
Tần Phong đã sớm dự đoán được phản ứng của y, cho nên một mặt đánh lén là để hấp dẫn hỏa lực, mặt khác chừa lại cơ hội cho một lão lục khác.
Tiểu Bạch là con thỏ do Tần Phong tự tay nuôi lớn, trải qua hơn bảy năm hun đúc văn hóa lão lục, cho nên nó sớm đã trở thành một con thỏ có thể gánh vác vai trò lão lục hợp cách.
“Muốn làm một lão lục thành công thì nhất định phải tận lực che giấu mình, bất động như đá, khóa chặt mục tiêu, sẵn sàng xuất kích, nhanh như gió… A đánh!!”
Tiểu Bạch thừa dịp Phương Trường bị hỏa lực của Tần Phong hấp dẫn, thì liền trộm đến bên cạnh Phương Trường, sau đó đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, duỗi đôi chân ngắn cũn ra và dùng hết sức lực để thực hiện cú đánh gà chuẩn xác về phía Phương Trường.
Phịch một tiếng, tuệ căn đứt gãy! !
Phương Trường lộ ra vẻ mặt thống khổ, cơn đau dữ dội quét qua toàn thân, điều này cũng khiến năng lượng trong cơ thể y đình trệ, đầu quỷ to lớn ngưng tụ trên bầu trời cũng lập tức vỡ nát.
"Hô hô! !"
Thiên Quân, Vạn Mã thở thở hổn hển, kém chút nữa đã bị Phương Trường hút khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận