Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 120. Không Thể Quay Lại

Chương 120. Không Thể Quay Lại
Rất nhanh ——
Hai người đã viết xong và vui vẻ hoàn thành giao dịch.
“Kiệt kiệt kiệt kiệt, ngôi vị Đại Đế đã thuộc về ta!!”
Sau khi nhận được tờ giấy thì Ma Quân bách biến liền phát ra tiếng cười chuyên chúc của nhân vật phản diện, cũng không lập tức nhìn mà là hóa thành đàn dơi rồi biến mất ngay tại chỗ, giống như chỉ sợ Tần Phong đổi ý.
“Quả nhiên, bình thường ta chưa đủ biến thái, cho nên không cách nào hòa nhập với các nhân vật phản diện khác.”
Tần Phong nhịn không được mà sợ run cả người, vội vàng cắt đứt cảnh tượng trong đầu.
Đồng thời, hắn cũng yên lặng chúc phúc cho Ma Quân bách biến có thể thành công, tuyệt đối không phải vì ban thưởng treo trân thân Phương Trường mà là vì để Phương Trường còn có thể cảm thụ nhân gian ấm áp, sớm ngày thoát ly ma đạo.
“Thì ra là thế!”
Tiểu Bạch ngồi xổm ở một bên nghiêm túc nhớ kỹ, tranh thủ sớm ngày bán Tần Phong đi.
Sau khi Thiên Quân, Vạn Mã lấy được thuốc giải gọi rách cổ họng cũng vô dụng thì lập tức dùng hết khí lực từ khi bú sữa mẹ mà chạy xuống chợ hải sản dưới chân núi, chỉ sợ sẽ trễ làm ra chuyện gì kỳ quái.
Lúc này ——
Ma Quân bách biến xác nhận bốn bề vắng lặng, thì mới mang tâm tình kích động, mở tờ giấy ra.
Phương Trường!?
Ai là Phương Trường!?
Ma Quân bách biến giống như nghĩ tới điều gì, nửa ngày cuối cùng phun ra một chữ, “Thảo......”
Hoàng triều Âm Nguyệt, ở một tòa thành trì nào đó.
Thiên địa giống như bức tranh huyết sắc, khắp nơi đều có thể thấy thây người chồng chất như núi.
Phương Phường khép hờ hai mắt, xếp bằng ngồi trong vũng máu, bộ quần áo trên thân đã rách nát đến không chịu nỗi, giốnh như vải khoát ở trên thân, mà núi thây biển máu trước mắt lại chính là kiệt tác của y.
Kể từ khi rời khỏi chiến trường sinh tử, y đã điên cuồng chém giết để đoạt sức mạnh, con người chính là tạo hóa của thiên địa, là linh hồn của vạn vật, cho nên không có linh dược nào tốt hơn con người.
Y một bên chém giết, một bên hút tinh hoa của con người, y không còn nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu người, mà chỉ biết bản thân đã sắp sửa đột phá Nhập Đạo cảnh.
Mặc dù phương pháp này có thể giúp y nhanh chóng đột phá, nhưng cũng sẽ làm lệ khí trong lòng y càng ngày càng nặng, như thể bất cứ lúc nào y cũng không thể khống chế không nổi chính mình, từ đó biến thành một quái vật chỉ biết giết hại đồng loại.
“Không được, ta không thể tiếp tục giết người!”
Sắc mặt dữ tợn của Phương trường bắt đầu vặn vẹo, liều mạng áp chế dục vọng giết người của chính mình.
Nhưng trong cơ thể lại truyền ra một âm thanh khàn khàn dụ hoặc, “Đã không gượng nổi thì đừng tỏ vẻ thanh cao, một khi đã lựa chọn nhập ma thì đã không thể quay đầu lại, suy nghĩ lại xem, ngươi đã không còn sạch sẽ, có biết tại sao ngươi bị Tần Phong nhục nhã, bị Nam Phong công chúa vứt bỏ hay không, tất cả là vì ngươi không đủ sức mạnh, ngươi phải từng bước đi leo lên vị trí cao nhất, muốn tương lai thành công thì tinh thần không bao giờ được khuất phục…”
“Ngậm miệng!!”
Phương Trường ôm đầu gào thét, không muốn nghe lời dụ hoặc của lão ma đầu này.
Y biết lão ma đầu mê hoặc y đi giết người là vì lão đã bị Lục Đạo đế quân gọt mất vạn năm đạo hạnh, cho nên cần tinh hoa cơ thể người để khôi phục nguyên khí.
Hơn nữa lão còn muốn ý chí của y bị tiên tan trong sát lục, sau đó thừa cơ đoạt xá, chiếm giữ thân thể y.
Trước đó có Phật Chi Xá Lợi, y có thể dễ dàng trấn áp lão ma đầu này, nhưng bây giờ Phật Chi Xá Lợi của y đã bị Tần Phong cướp đi, cho nên y chỉ có thể dùng ý chí của bản thân để ngăn cản, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ bị lão mê hoặc.
“Kiệt kiệt kiệt kiệt......”
Lão ma đầu phát ra tiếng cười chuyên chúc của nhân vật phản diện, biết Phương Trường đã sắp đến cực hạn.
Bây giờ y nhập ma quá sâu, muốn quay đầu đã là chuyện không thể nào, sớm muốn gì cũng bị lão đoạt xá, trừ phi hắn có thể đốn ngộ ra ma đạo chỉ tồn tại bên trong Đạo Tâm Chủng Ma.
Nhưng vấn đề lý niệm tồn tại bên trong Đạo Tâm Chủng Ma, một tiểu thí hài như y làm sao có thể lĩnh ngộ.
Đúng lúc này ——
Ma Quân bách biến đã đi tới thành trì huyết sắc, xa xa liền có thể nhìn thấy Phương Trường đang gào thét.
Mấy ngày nay gã đã hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của Phương Trường và nhớ cao nhân tinh thông bát quái xem bói, kết luận nhận được quả nhiên làm gã kinh hãi không thôi, những gì Tần Phong nói đều là sự thật.
Người này chính là người có mệnh cách Sáu Vị Đế Vương sủng hạnh trong truyền thuyết!!
Bây giờ Phương Trường đã triệt để nhập ma, đi chém giết khắp nơi trong hoàng triều Âm Nguyệt, muốn tìm được y cũng không quá khó, mà chỉ có một chuyện duy nhất khiến gã cảm thấy khổ sở…
Phương Trường là một nam nhân!
“Thảo, giữa thành đế và tiết tháo, cmn ta lại do dự!”
Ma Quân bách biến đưa tay cho mình một cái tát, biết chỉ dựa vào thiên phú của bản thân thì không cách nào đạt được ngôi vị Đại Đế, do đó y liền quả quyết hóa thành một đạo hắc ảnh lao nhanh về phía Phương Trường.
“Không tốt, gặp nguy hiểm!!”
Sắc mặt Phương Trường bỗng nhiên biến đổi, có loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có xông lên đầu.
Không dám có một chút do dự, Phương Trường vội vàng xé nát một không gian truyền tống phùm thân ảnh cũng biến mất ngay tại chỗ.
“Kiệt kiệt kiệt, ta xem ngươi chạy trốn đến chỗ nào!!”
Ma Quân bách biến không chút hoang mang mà nhìn quanh bốn phía, rất nhanh liền khóa chặt mục tiêu rồi đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận