Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 444. Kiếm hồn

Chương 444. Kiếm hồn
"Tần Phong!!"
Mọi người nhìn thấy Tần Phong đi ra, thế là lấy ra vũ khí của mình nóng lòng muốn thử.
Hiện tại thanh danh Tần Phong ở Đại Hạ đã thối rữa, không chỉ từ nhỏ đào chí tôn cốt của đệ đệ rồi đào tẩu đến Âm Nguyệt Hoàng triều, sau khi lớn lên còn mang binh đơn độc xâm nhập, dẫn đến Đại Hạ cắt đất bồi thường cầu hòa.
Bây giờ lại kiêu ngạo ương ngạnh ở đế đô Đại Hạ, chuẩn bị cùng Lâm Tam đấu kiếm trên Tử Cấm Thành.
Có thể nói lúc này Tần Phong là công địch toàn dân của Đại Hạ, nếu ai có thể đánh bại thì nhất định sẽ nổi danh lập vạn.
Bất quá Tề Tu Viễn ở bên người Tần Phong cũng không phải bài trí, không ai dám rút đao ở trước mặt vị đao tuyệt này.
"Chúng ta có muốn đi ra ngoài sao!?"
Mộc Tú tiến lên nói: "Ta cảm thấy chủ công tốt nhất vẫn nên không đi ra ngoài, thanh danh của ngươi ở Đại Hạ đã để tiếng xấu muôn đời."
"Để tiếng xấu muôn đời!?"
Tần Phong vẻ mặt hơi sửng sốt, theo đó thở dài nói: "Ai, đã từng cho rằng người thanh giả tự thanh, nhưng đã quên còn có một câu khiến người ta sợ hãi a!”
(Thanh giả tự thanh: Người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần giải thích.)
"Ách..."
Khóe mắt Mộc Tú không khỏi co rút, phát hiện Tần Phong quả thật không cần mặt mũi.
Nếu không phải hắn biết Tần Phong ở Âm Nguyệt hoàng triều xây dựng thủy quân, thì thiếu chút nữa liền thật sự tin tưởng hắn là người vô tội thanh giả tự thanh gì đó.
Hưu một tiếng!
Một nam tử không cách nào ngăn cản bốn chữ dương danh lập vạn, rút trường kiếm trong tay đâm về phía Tần Phong.
“Ngoại trừ Lâm huynh, đám người này không xứng rút kiếm trước mặt ta!”
Tần Phong nhẹ nhàng nói một câu, quanh thân bắt đầu xuất hiện một cỗ linh hồn lực.
"Kiếm hồn!!"
Mọi người trong trường lập tức trợn to hai mắt kinh hô.
Chỉ thấy trước người Tần Phong ngưng tụ ra một đạo kiếm ảnh trong suốt, tản mát ra linh hồn lực khủng bố, thế như thiểm điện cấp tốc bắn về phía nam tử cầm kiếm vọt tới, cũng không đợi đối phương phản ứng, kiếm hồn đã đâm vào ót.
Bịch một tiếng!
Đối phương thẳng tắp ngã xuống, ánh mắt dần dần mất đi màu sắc.
Linh hồn công kích của Hồn Tu vốn khó có thể ngăn cản, huống chi Tần Phong đem kiếm ý dung nhập vào trong kiếm ý, ngưng tụ ra kiếm hồn khủng bố.
Một kiếm chém ra, không chỉ có thể chém thân thể, còn có thể diệt linh hồn.
"Còn có ai nữa!?"
Ánh mắt Tần Phong nhìn lướt qua một vòng, không ai dám đối mặt.
Nếu Tần Phong chỉ là kiếm tu thì bọn họ ngược lại còn có can đảm đánh một trận, nhưng kiếm hồn đã thuộc về thủ đoạn công kích của hồn tu, ở Hoang Cổ hồn tu cùng độc tu là tồn tại không thể trêu chọc nhất.
Thấy không ai dám tiến lên, Tần Phong liền rời khỏi nhà trọ.
Tuy rằng hắn sinh ra ở Đại Hạ Tần gia, nhưng cũng là lần đầu tiên đến đế đô Đại Hạ.
Cho dù bị Âm Nguyệt hoàng triều đánh bại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự phồn hoa của đế đô Đại Hạ, thậm chí còn gấp mấy lần đế đô Âm Nguyệt hoàng triều, không hổ danh là đệ nhất hoàng triều Hoang Cổ.
Tần Phong đi trên đường phố phồn hoa, nghĩ đến long mạch số mệnh mà Quang Thiên nhắc tới, nhịn không được mở miệng hỏi: "Mộc Tú tiền bối, ngươi có thể nhìn ra long mạch của Đại Hạ sao!?”
“Chủ công này liền hỏi đúng người rồi!”
Mộc Tú lập tức mặt mày hớn hở nói: "Tuy rằng Hoàng tộc Đại Hạ cực lực che giấu long mạch, nhưng ta vẫn liếc mắt một cái liền nhìn ra long mạch ở đế đô.”
“Vị trí cụ thể đâu!?" Tần Phong hỏi.
"Ách..."
Mộc Tú nhất thời lúng túng nói: "Thứ bọn hắn bố trị là độ long qua hải cục, cái gọi là Thần Long du hải, thấy đầu không thấy đuôi, lúc ẩn lại chợt hiện, giống như đoạn thực tương liên, lơ lửng bất định rất khó tính ra vị trí cụ thể.”
“Như vậy a!”
Tần Phong không nói thêm gì, lại hỏi: "Long mạch thật sự có liên quan đến hưng suy của một quốc gia sao!?”
“Đương nhiên!”
Mộc Tú vẻ mặt nghiêm túc nói: "Long mạch là căn bản của quốc gia, chỉ cần long mạch không phá, quốc gia sẽ mưa thuận gió hòa, phồn vinh hưng thịnh, ngược lại một khi long mạch bị nghiền nát, chắc chắn sẽ quốc phá sơn hà, sinh linh đồ thán.”
“Có khoa trương như vậy không!?"
Tần Phong rõ ràng không tin.
Nếu long mạch thật sự thần kỳ như Mộc Tú nói, vậy hoàng triều Đại Hạ làm sao có thể phải cắt đất bồi thường.
“Bởi vì thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, long mạch cũng là có khắc tinh!”
Mộc Tú liếc mắt nhìn Tần Phong, ấp úng nói: "Tỷ như có vài người sinh ra dẫn tới thiên địa dị tượng, bọn họ sinh ra chính là chuyên môn đến khắc chế long mạch, một khi đắc thế long mạch nhất định tổn hại lớn.”
“Thì ra là như thế!”
Tần Phong bừng tỉnh nói: "Ta còn nói tại sao, trước ba tuổi thiên hạ thái bình, nhưng nhị đệ mang theo thiên địa dị tượng vừa sinh ra liền khiến thiên hạ đại loạn, thì ra hắn chính là đầu sỏ kia.”
“Khụ khụ..."
Mộc Tú nhịn không được ho khan kịch liệt.
Phát hiện Tần Phong thật sự không cần mặt mũi, vung nồi nhẹ như tư lụa.
“Đúng vậy!”
Tiểu Bạch liên tục gập đầu, tỏ vẻ sau này không nên chơi với Tần Hạo.
Đúng lúc này ——
Một giọng nói hoảng hốt của nữ nhân vội vàng truyền đến, "Tránh ra, mau tránh ra!”
"Ừm!?"
Tần Phong nghe tiếng liền tò mò quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa xông thẳng ở trên đường phố, trong xe là một tuyệt mỹ nữ nhân mặc hoa phục, khiến mộ đám sinh vật giống đực kinh hoảng thất thố, ngây người nhìn theo.
Giống như thời gian bởi vì nàng mà dừng lại, đẹp đến tận xương tủy, mặt trăng là mắt, hoa vi dung, liễu vi thắt lưng.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là nữ nhân này là một nữ nhân bất hiếu, sẽ không chăm sóc bà nội của mình.
“Nhanh lên, không thể để cho nàng chạy!”
Phía sau xe ngựa còn có vài tên hắc y nhân đuổi theo không rời, hoàn toàn không để ý lúc này ban mặt ban mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận