Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 913 - Đáng để đầu tư



Chương 913 - Đáng để đầu tư




“Nói như vậy, loạn thế còn chưa thể chấm dứt được!”
"Nghe nói gần đây Hoang Cổ có lời đồn, nói chỉ có Đại công tử nhân nghĩa vô song của Tần gia, Tần Phong, mới có thể chấm dứt loạn thế phân tranh này!"
"Ta cũng nghe nói, hiện tại rất nhiều thế lực đều quỳ gối bên ngoài thành Tần gia, thỉnh cầu Tần gia đại công tử đăng cơ xưng đế, cứu vớt thiên hạ thương sinh."
"Đáng tiếc vị Tần gia đại công tử này cự tuyệt hai lần, cũng không muốn mang trên lưng ô danh loạn thần tặc tử."
“Trước kia cảm thấy Tần gia gian trá giảo hoạt, để cho hài tử đào cốt chơi khổ nhục kế, nhưng hiện tại xem ra bọn họ chỉ là vì cầu tự bảo vệ mình, là hoàng tộc Đại Hạ không có tính người!”
“Có thể hai lần cự tuyệt ngôi vị hoàng đế, phẩm hạnh này đúng là thiên cổ hiếm thấy!”
“Hoàng tộc Đại Hạ cướp tổ nghiệp của người khác, đào mộ tổ nhân, quả thực vô sỉ cực kỳ vô sỉ!”
"......"
Đại nhân vật khắp nơi nhắc tới hoàng tộc Đại Hạ thì hận nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Hoang Cổ sở dĩ sẽ loạn thành bộ dáng này, Hoàng tộc Đại Hạ tuyệt đối phải chịu trách nhiệm chủ yếu.
Về phần Tần gia có thể có sai lầm gì, người ta chẳng qua là cầu tự bảo vệ mình!
Ngay khi mọi người đang lòng đầy căm phẫn, Thần Phong Chu từ trên không trung chậm rãi hạ xuống.
"Cái kia là..."
Đám người toàn trường không khỏi ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía thiếu niên áo trắng ở mũi thuyền.
Không chỉ có mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song phiêu dật, còn có khí phách duy ngã độc tôn.
Dù cho trên thuyền đều là tuyệt thế mỹ nhân Oanh Oanh Yến, cũng không áp chế được khí tràng cường đại mà thiếu niên này tản mát ra.
"Mời các vị vào bên trong…”
Thiên Tú đang đón khách ở cửa lập tức yên lặng.
Khuôn mặt vốn cười giống như đóa hoa, lập tức ngưng đọng lại, trong đầu cũng không hiểu sao hiện ra, hình ảnh năm đó bị Tần Phong đánh lén.
“Thiên Tú tiền bối, chúc mừng a!”
Tần Phong cười tủm tỉm nhảy xuống thuyền, đem lễ vật đã chuẩn bị tốt đưa lên.
Một quả táo đỏ, một bát đỏ, một chiếc ô màu đỏ, một hòn đá lửa!
"Tần Phong, ngươi thành tâm đến quấy rối đúng không!?"
Sắc mặt Thiên Tú trong nháy mắt lạnh xuống, giá trị tức giận trong lòng bắt đầu tăng lên.
Hôm nay chính là ngày đại hỉ của gã, nhưng Tần Phong lại lấy loại chút vật này làm lễ vật, quả thực chính là đang đánh vào mặt Thiên Tú đại đế.
Phải biết rằng, hiện tại trong Tứ tú hoang cổ, gã chính là Tú đứng đầu!
"Ai nói ta tới quấy rối!?"
Tần Phong hô to oan uổng nói: "Táo đại biểu cho quý tử sớm sinh ra, chén đại biểu cả đời có thức ăn, ô đại biểu che gió tránh mưa, đánh lửa đá thì đại biểu hồng hồng hỏa hỏa.”
“Có trình độ!”
Mọi người nhao nhao giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Tần Phong là người có tâm.
"Thật hay giả!?"
Ánh mắt Thiên Tú đảo qua lễ mừng, luôn cảm thấy là sớm muộn gì cũng sớm tối tán lửa.
Tuy nhiên hiện tại Tần Phong đang có sức ảnh hưởng lớn, bên người còn có đông đảo cường giả đại đế đi theo, gã cũng không dám trở mặt với Tần Phong trước mặt mọi người, chỉ có thể áp chế lửa giận nhận lấy lễ vật.
“Ha ha, là ta hiểu lầm!”
Thiên Tú một giây trở mặt, bưng chén rượu cười to nói: "Ta tự phạt ba chén trước!”
“Uống sao!?”
Trong ánh mắt Tần Phong nổi lên một tia kinh ngạc.
Ngay cả trẻ con cũng biết uống rượu không thể lái xe, muốn lái xe chỉ có thể bỏ tiền ra mời người lái xe...
Ngay khi Thiên Tú đem ba chén rượu uống một hơi cạn sạch, chuẩn bị chờ mọi người bốn phía hoan hô cho gã, thì lại bị người ta xem như chướng ngại chặn đường mà vô tình đẩy ra.
Chỉ thấy rất nhiều đại nhân vật đều có mặt, tiến lên hành lễ với Tần Phong.
“Tần đại công tử, còn nhớ rõ Quỷ Cốc ta không, đa tạ ân cứu mạng của công tử trong Côn Luân bí cảnh!”
“Âm Dương gia ta cũng nhận được đại công của công tử ở Côn Luân bí cảnh, khắc nào cũng không dám quên!”
"Ba năm trước nghe tin dữ của công tử, Thiên Long tự ta bi thống không thôi, chỉ có thể mỗi ngày tụng kinh niệm Phật vì công tử."
“Không nghĩ tới ba năm sau, có thể gặp lại phong thái của đại công tử!”
"......"
Các thế lực tới đây đều là người gặp nạn trong Côn Luân bí cảnh năm đó, cũng chính là một bộ phận bên trong tám phần ân tình mà Tần Phong nắm giữ trong tay.
Chỉ là bọn họ có bao nhiêu là thật tâm, thì nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. (Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau)
Dù sao khổ nhục kế của Tần gia đã sớm công bố ra ngoài, nếu bọn họ thật sự nhớ rõ đại ân năm đó, không có khả năng thờ ơ khi Tần gia bị vây khốn.
Vì thế, chỉ sợ bọn họ ngay cả lấy cớ cũng đã tìm xong…
Thiếu chính là nhân tình với Tần Phong, làm gì có quan hệ với Tần gia!?
“Nhớ kỹ, nhớ kỹ, đều nhớ rõ!”
Tần Phong lộ ra nụ cười dối trá, không có chút ý muốn truy cứu.
Bởi vì hắn biết rõ giao giữa các đại thế lực không phải là tình, mà là lợi ích, bọn họ muốn liên kết thành lập lợi ích với hắn, thì nhất định phải lấy phần nhân tình này làm thành cầu nối.
Mà Tần gia bọn họ muốn đạt được thiên hạ, trước hết phải có được những người này ủng hộ.
"Đây là Tần gia đại công tử, Tần Phong!?"
"Quả nhiên nhất biểu nhân tài, ánh mắt như đuốc, cao quý không thể tả a!"
Các đại nhân vật khác nhao nhao gật đầu, cảm thấy lời đồn quả thật không sai, chỉ hướng về phía khí chất duy ngã độc tôn của Tần Phong, tuyệt đối là Đế Vương Hoang Cổ.
Huống chi nội tình Tần gia thâm hậu, hai huynh đệ thiên phú kinh người, quả thật có vốn liếng bình định loạn thế.
Điều quan trọng nhất là...
Nhị tổ đến Thập tổ của Tần gia, cùng với trăm vạn Tần gia quân toàn bộ ngã xuống, chiến lực cao cấp cần rất nhiều năm mới có thể khôi phục, trong thời gian ngắn không cách nào có chấn nhiếp bọn họ.
Điều đó có nghĩa là không gian phát triển của họ trở nên lớn hơn!
"Đáng để đầu tư!"
Các đại nhân vật nhìn nhau một cái, tất cả đều ngầm hiểu lẫn nhau.



Bạn cần đăng nhập để bình luận