Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 893 - Ca, lại thêm một chút



Chương 893 - Ca, lại thêm một chút




“Đa tạ đại công tử!”
Đệ tử quan sát bốn phía lập tức kích động, ánh mắt nhìn Tần Phong tràn ngập sùng bái.
Vốn tưởng rằng Tần Phong tuổi còn trẻ sẽ vô cùng kiêu ngạo, nhìn ai cũng là rác rưởi, ai biết hắn cư nhiên lại bình dị gần gũi như thế, hoàn toàn không có tật xấu của người trẻ tuổi khí thịnh.
“Ừm, không sai!”
Gia trưởng Tần gia nhìn thấy một màn này cũng liên tục gật đầu.
Không chỉ ủng hộ Tần Phong làm gia chủ đời sau của Tần gia, cũng tin tưởng Tần Phong sẽ có thể mang theo Tần gia lên một tầng cao mới.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ thành công thu mua lòng người, làm suy yến sức ảnh hưởng của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 50 vạn điểm phản diện!"
“Lại là một ngày bội thu!”
Tần Phong cố nén vui sướng trong lòng, đem tài khoản của hệ thống mở ra xem xét.
Từ sau khi hắn đem tam đại thiên mệnh, cùng với cái gì mệnh trung chú định, hồng nhan tri kỷ, hoan hỉ oan gia tụ tập ở Tần gia, điểm nhân vật phản diện quả thực không cần quá sảng khoái, hiện tại đã đạt tới 7308 vạn 1530 điểm.
Ầm ầm!!
Tia chớp trên bầu trời lúc này ẩn chứa lực lôi đình vô tận, từng đạo lôi điện giống như không cần tiền bổ vào trên người Tần Hạo.
"A..."
Tần Hạo đau đến mức mặt vặn vẹo cùng một chỗ, chỉ cảm giác thân thể đau đớn như bị lửa thiêu.
Tuy nhiên y lại cắn chặt răng, chịu đựng loại thống khổ này, giống như chỉ có chịu đựng được nỗi đau của Niết Bàn, mới có thể làm cho mình có được vẻ đẹp trùng sinh.
"Tần Hạo!!"
Tim Giang Linh đập đến cổ họng, sợ Tần Hạo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Người trẻ tuổi bây giờ!"
Hai vợ chồng Giang Tuyết, Giang Vô Song trong lòng chửi bới một tiếng, thật sự không hiểu người trẻ tuổi hiện tại muốn làm gì.
Lúc ở cùng một chỗ thì chó cắn chó lẫn nhau, nhìn không vừa mắt, tách ra lại nghĩ không được, sau đó không tiếc rời khỏi nhà tìm đối phương, nhưng chờ gặp phải lại bắt đầu âm dương quái khí, nhìn thấy đối phương gặp phải nguy hiểm thì lại lo lắng không chịu được.
Tuy nhiên so với lo lắng của Giang Linh thì những người khác thì có vẻ rất bình tĩnh.
Bởi vì lúc này Tần gia có rất nhiều Đại Đế, ngoại trừ Võ Lăng Thánh Chủ ra, những người khác đều có quan hệ với Tần Hạo, không có khả năng trơ mắt nhìn y bị lôi kiếp chém chết.
Rất nhanh ——
Tần Hạo liền nhạy cảm bắt được biến hóa của thân thể, mỗi khi lôi kiếp rơi vào trên người, liền có một chút sức mạnh lôi đình lưu lại trong cơ thể.
Tuy rằng sẽ mang đến cho y đau đớn khó có thể tưởng tượng, nhưng quả thật như Tần Phong nói, có thể dùng lôi đình Thối Thể.
"Cảm giác này thật tuyệt vời!!"
Niềm vui trên mặt Tần Hạo không cách nào che dấu.
Vốn tưởng rằng nhiều lôi kiếp như vậy sẽ làm cho mình hỏng mất, ai biết y dần dần thích loại cảm giác này.
Cho dù mỗi lần va chạm mang đến đau nhức mãnh liệt, cũng sẽ giống như nghiện mà muốn tiếp tục.
Trong khi đó, âm thanh của hệ thống dừng lại.
"Mẹ kiếp, TM này cũng có thể!?"
Tần Phong ngẩng đầu nhịn không được lại chửi thề.
Biết bài dùng lôi kiếp kiếm điểm trên thân nhị đệ đã không còn, đây cũng là lần thứ hai hắn nhìn thấy thiên tuyển chi tử lại không nói đạo lý.
"Nhị công tử thành công!!"
Đệ tử Tần gia cũng phát hiện sự thay đổi của Tần Hạo, ánh mắt nhìn về phía Tần Phong càng thêm cuồng nhiệt.
Không chỉ làm người nho nhã lễ độ, còn không có khí thịnh của người trẻ tuổi, càng sẽ không ngại vất vả dùng lôi kiếp để trợ giúp Tần Hạo tu hành.
"Đây là những gì ta nên làm!"
Tần Phong trong lòng khổ, nhưng lại không thể nói.
Cho dù bài dùng lôi kiếp kiếm điểm trên thân nhị đệ đã không còn, cũng phải lộ ra nụ cười như gió xuân đáp lại mọi người, chủ yếu là vì thiết lập phụ từ tử hiếu.
"Ca, lại thêm một chút!!"
Tần Hạo sau khi nếm được vị ngọt, chủ động để Tần Phong luyện nhiều thần khí.
“Luyện thần khí không cần tiền sao!”
Tần Phong nói trở mặt liền trở mặt, biểu thị hôm nay luyện khí dừng lại ở đây.
Bang một tiếng!!
Chỉ thấy Tử Tiêu Âm Dương đỉnh đột nhiên mở ra, năm kiện thần khí phát ra ánh sáng chiếu thẳng lên trời.
Ngọc Tiêu làm cho người ta có một loại khí tức xuất trần, chuông làm cho người ta có một loại cảm giác hấp dẫn lòng người, cổ cầm lại là hình ảnh thiên quân vạn mã bôn ba.
Còn có Ngư Tràng kiếm tản mát ra một cỗ sát khí, làm cho người ta nhìn thấy một mảnh thi sơn huyết hải.
Nhất là cái thanh chùy Miêu Miêu kia, nhìn qua nhỏ nhắn một tay có thể cầm được.
Nhưng lúc rơi xuống đất lại như thái sơn, làm cho cả mặt đất kịch liệt lắc lư, từng đạo vết nứt tràn lan ra.
“Thần uy thật mạnh!!"
Mọi người bốn phía nhao nhao kinh hô lên, bị thiên địa dị tượng chấn nhiếp.
Đinh Đương!!
Chỉ thấy Hoa Linh không kịp chờ đời mà vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào chuông, theo đó phát ra một tiếng chuông dễ nghe, cũng làm cho tâm thần mọi người trong trường căng thẳng, hơi có chút cảm giác đầu óc choáng váng.
"Lợi hại!!"
Mọi người trong trường lập tức kinh hô.
Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, tiếng chuông lại khiến người ta choáng váng, nếu trong lúc chiến đấu dùng hết toàn lực để gõ, kẻ địch sẽ bất ngờ không kịp đề phòng, sau đó tùy ý mặc quân ta tàn sát?
“Đa tạ chủ nhân!”
Hoa Linh một bộ biểu tình ta đụng phải chính là của ta, vội vàng đem chuông treo trên cổ trắng nõn.
"Ta còn chưa dạy, nàng đã dùng!?"
Vẻ mặt Tần Phong không khỏi sửng sốt, tự hỏi khi nào thì đi lắc chuông.
"Ngọc tiêu này..."
Ánh mắt Võ Lăng Thánh Chủ dừng trên ngọc tiêu, cảm thấy vật này vô cùng thích hợp với nàng.
Tuy rằng Hải Linh Ngọc Tiêu của nàng cũng là thần khí, nhưng là dùng thủ pháp thế gian rèn đúc, mà Tần Phong đạt được chính là luyện khí truyền thừa từ thượng giới, cho nên Ngọc Tiêu kia sẽ mạnh hơn Hải Linh Ngọc Tiêu của nàng.
Nhất là ngọc tiêu này toàn thân tuyết trắng mộc mạc, không có điêu khắc hoa, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của nàng.
Trên đó còn có một câu thơ Tần Phong khắc lên: Cầu hai mươi bốn đêm trăng sáng, Người ngọc giờ đâu dạy sáo đàn!
“Đây là chủ nhân luyện chế cho ta!”
Ngọc Tuyết cũng phát hiện ánh mắt của Võ Lăng Thánh Chủ, vội vàng cảnh giác tiến lên ôm Ngọc Tiêu vào trong ngực.
“Ừm, không sai!”
Tần Phong gật đầu thừa nhận, sau đó nghiêm túc nói: "Bài thơ này cũng là ta đặc biệt viết cho ngươi, đừng quên cho ta mượn ngọc tiêu đời 13 để chơi vài hôm.”
“Ừm, ừm, ừm!”
Ngọc Tuyết vui vẻ gật đầu, tỏ vẻ Tần Phong muốn mượn cái gì cũng được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận