Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 740 - Mị lực phi phàm



Chương 740 - Mị lực phi phàm




“Chiến lợi phẩm!?"
Trong lòng Tiểu Nhu hoảng hốt, phát hiện tự mình đã xem trọng Tần Phong.
Vốn tưởng rằng hắn là một đại biểu chính nghĩa cho quần chúng nghèo khổ trong thiên hạ, không nghĩ tới hắn và những tên lưu manh chỉ biết đánh đập cướp bóc không có chút khác biệt nào.
“Không được, không được!”
Tần Phong trong giây lát biến thành một quân tử đứng đắn, nghiêm khắc từ chối nói: "Các nàng đều là những người đáng thương bị ép gả cho Thiên Hoàng Tiểu Hòa tộc, trẫm quang minh chính đại, sao lại nhẫn tâm tổn thương những cô nhi quả phụ này?! "
"Hả!?"
Thập Tam Thái Bảo Tần gia ngây ngẩn cả người, nghi ngờ là mình nghe lầm.
Thiếu chủ luôn luôn thích tiểu tức phụ của người khác, hôm nay đột nhiên lại biến thành chính nhân quân tử, rốt cuộc là lương tâm Tần Phong thức tỉnh, hay là lương tâm của bọn họ bị chó ăn!?
“Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại!”
Tần Phong đột nhiên nói: "Trẫm quyết định bỏ tiền ra thành lập một chuỗi kinh doanh Bạch Kim Hãn, để cho các nàng tự kiếm việc nuôi sống bản thân!”
“Có gì đó không đúng!?"
Thập Tam Thái Bảo Tần gia vẻ mặt hơi sửng sốt.
Tuy rằng bọn họ không biết Bạch Kim Hãn này làm gì, nhưng với sự hiểu biết của bọn họ về tính cách của Tần Phong, nơi này chắc chắn là một nơi phi chính quyền.
“Hắn thật sự là người tốt!”
Tiểu Nhu si ngốc nhìn Tần Phong, trái tim nhỏ đập loạn xạ.
Thì ra lo lắng của nàng là dư thừa, Tần Phong vẫn là một người chính trực, thuần khiết, tín ngưỡng kiên định.
Trong lúc hoảng hốt, nàng như thấy được sự chỉ huy của Tần Phong, Hoang Cổ được thống nhất như thế nào, dân chúng an cư lạc nghiệp như thế nào, xã hội hài hòa ổn định như thế nào.
Đó là thịnh thế ngàn cổ chưa từng có!
“Ding Ding, chúc mừng chủ túc thành công lừa gạt thiên tuyển chi tử, đạt được 10 vạn điểm phản diện!”
"Ta lừa dối nàng ấy khi nào!?"
Tần Phong đầy dấu chấm hỏi, không hiểu làm sao như vậy.
“Thiếu chủ!”
Tần Nam mở miệng nói: "Hiện tại Tứ đảo Đông Hải đã ổn định, nhưng thảo nguyên phía tây lại bắt đầu rục rịch, nghe nói các bộ lạc thảo nguyên đang kết thành liên minh, đoán chừng đang chuẩn bị cho cuộc đổ bộ xuống nam hạ.”
“Thiếu chủ!”
Tần Tô vội vàng bổ sung: "Thảo nguyên phía tây không thể so sánh với Tiểu Hòa tộc, bọn họ đều được trang bị tọa kỵ, mà lần này chúng ta vì giấu diếm thân phận cũng không mang theo tọa kỵ độc quyền của binh quân Tần gia, chiến lực có thể nói là giảm đi rất nhiều."
“Điều này có chút rắc rối rồi đây!”
Tần Phong nhất thời lộ vẻ khó xử, biết Tần Tô nói không sai.
Tuy rằng hiện tại hắn đang ở trong thế giới huyền huyễn, nhưng khi chiến lực của mọi người cùng nhau tăng lên, bộ binh vẫn khó có thể ngăn cản thế công của chủ kỵ binh.
Tần Nam rất khó chịu nói: "Nếu không phải lần này không mang tọa kỵ theo, nhất định để cho các bộ lạc thảo nguyên biết cái gì gọi là hồng lưu sắt thép."
“Hầy..."
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài, biết Tần Nam nói rất đúng.
Bởi vì trăm vạn quân Tần gia là một chi trọng giáp kỵ binh, mỗi người đều được trang bị một loại hình thể to lớn, có thể cao đến ba bốn tầng lầu, toàn thân bao bọc thiết giáp, tên là Thiết Bối Thương Hùng, cũng bị người ta gọi là hồng lưu sắt thép.
Mặc dù sức chiến đấu của trăm vạn trọng giáp kỵ binh rất cường hãn, nhưng quân phí hàng năm cũng là con số trên trời.
Hằng năm, Thập Tam Thái Bảo Tần gia không kiếm dư tiền tiền, một nửa dùng cho trăm vạn quân Tần gia, một nửa còn lại sẽ căn cứ tuổi tác mà phân chia.
Không giống như các gia tộc thế hệ trước khác tích lũy tiền tài, Tần gia thì ưu tiên bồi dưỡng cho thế hệ trẻ.
Càng lớn tuổi quân phí càng ít, không muốn tu vi trì tệ chỉ có thể ra ngoài mượn đao chém giết.
Từ đó người Tần gia càng lúc càng trẻ hóa, đặc biệt đều chờ mong chờ có mới thay thế hệ cũ.
“Thiếu chủ”!
Tần Thường mở miệng đề nghị: "Có rất nhiều bộ lạc thảo nguyên chuyên nuôi dưỡng tọa kỵ, chúng ta hoàn toàn có thể đến cướp, tuy rằng không bằng Thiết Bối Lương Hùng, nhưng so với không có cũng mạnh hơn!”
“Nói đến nuôi dưỡng tọa kỵ, còn phải nói đến Yến Vân tộc!”
Tần Tích vội vàng bổ sung: "Bọn họ nuôi Xích Đồng Thiên Lang rất lợi hại, hơn nữa ta còn nhận được tin tức số lượng không nhiều không ít vừa vặn mười vạn con.”
“Làm càn!!”
Tần Nam lập tức khiển trách: "Yến Vân tộc không chỉ có mười tám kỵ thủ hộ, mà còn là bộ tộc lớn nhất nhì cả thảo nguyên, mười vạn bộ binh chúng ta tìm tới đó so với việc chịu chết có gì khác nhau!? "
“Chuyện này..."
Mọi người trầm mặc, không còn cách nào khác.
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài nói: "Nếu tất cả mọi người đều không còn cách nào khác, vậy ta cũng chỉ có thể hy sinh nhan sắc, vì mọi người đổi lấy mười vạn Xích Đồng Thiên Lang này.”
“Hy sinh nhan sắc!?”
Thập Tam Thái Bảo Tần gia sợ ngây người, phát hiện đẳng cấp của mình vẫn còn quá thấp.
Lúc này—
Bộ lạc Yến Vân tộc trên thảo nguyên.
Điềm Điềm cũng không biết rõ tin tức Tần Phong đã đi đâu, rón rén ra khỏi lều trại của mình.
Từ mấy năm trước ở Côn Luân bí cảnh nàng đã gặp qua Tần Phong, từ đó không lúc nào là không muốn đến Âm Nguyệt Hoàng triều tìm Tần Phong, thực hiện quy củ của đại mạc lão tổ tông các nàng.
Nhưng lão ca ca mỗi lần đều phá hư nhân duyên của nàng, túm cổ kéo nàng trở về.
"Hôm nay là lần thứ 846 chạy trốn, nhất định có thể thành công!"
Điềm Điềm nhìn bốn phía không có người, vội vàng nhảy lên lưng một con cự lang.
Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị thúc Cự Lang vội vàng chạy đi, sau gáy lại bị người bắt được, bị túm cổ xách lên như một con gà.
"Đáng chết, lão ca, ngươi buông ta ra!!"
Điềm Điềm tức giận phát điên.
Không cần quay đầu lại nhìn cũng biết, là lão ca Mạc Đao của nàng, thiếu tộc trưởng Yến Vân tộc, đệ nhất thiếu đao của Hoang Cổ.
"Điềm Điềm..."
Mạc Đao trợn trắng mắt nói: "Ta thật sự là không hiểu muội nghĩ gì, Tần Phong có cái gì tốt, nhiều năm như vậy còn có thể làm cho muội lưu luyến hắn không quên."
Điềm Điềm tức giận hỏi ngược lại: "Vậy huynh nói xem, Tần Phong ca ca rốt cuộc có gì không tốt?!”
“Cái này còn cần ta nói sao!?"
Mạc Đao rất đau đầu nói: "Chính ngươi cũng thấy, bên cạnh hắn có bao nhiêu nữ nhân!?”
Điềm Điềm thẳng thắn nói: "Đó là bởi vì Tần Phong ca ca có mị lực phi phàm!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận