Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1269 - Trẫm không phải ác ma



Chương 1269 - Trẫm không phải ác ma




“Cút ngay!”
Tần Phong không vui nói: "Không thấy hiện tại ta đang rất tức giận hay sao?!"
“Hỗn đản!!”
Đổng Côn tức giận sắc mặt tái xanh, biểu thị hỏa khí càng lúc càng lớn.
“Hai vị công tử, có thể cho ta một cái mặt mũi được không?”
Một đạo thanh âm quyến rũ xinh đẹp vang lên, làm cho các thân sĩ toàn trường càng thêm nóng giận.
Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp mi mục như họa, mị nhãn ẩn tình, từ hậu viện Lê viên Giang Nam vặn eo đi ra, nhất cử nhất động đều tràn ngập lực hấp dẫn vô hạn.
Khuôn mặt của nàng nhu hòa, sống mũi cao thẳng, môi hơi vểnh lên, dáng người càng quyến rũ xinh đẹp, lung linh hấp dẫn, động tác nhẹ nhàng mà ưu nhã, giống như một con mèo linh động.
Nhất là da thịt trắng nõn của nàng, cảm giác như có thể nặn ra nước.
“Ngươi chính là tiểu hoa đán, Kim Miểu Miểu!?”
Tần Phong đánh giá từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Quả nhiên nhiều nước!”
“Vị công tử này xin tự trọng!”
Sắc mặt Kim Miểu Miểu hơi giận.
Tuy rằng các nàng hát hí khúc chính là hạ cửu lưu, nhưng cũng có tôn nghiêm thuộc về mình.
“Không được!”
Lúc này Đổng Côn lúc này thật sự nổi điên, mặt mũi của ai cũng không cho.
Là đại thiếu gia của gia tộc đứng đầu thành Đông Kinh, nhưng lại bị người ta đánh ngã hai lần, nếu không lấy lại được thế trận, thì sau này gã sao có thể lăn lộn ở thành Đông Kinh này được nữa!
Đúng lúc này, ầm ầm một tiếng!!
Chỉ thấy đại môn Lê viên bị phá vỡ, xuất hiện hai đạo thân ảnh khôi ngô, một người cầm cự chùy, một người cầm chiến kích, trên người là áo giáp lóng lánh thần quang.
“Người tới là ai?”
Đổng Côn cảm giác đối phương không dễ chọc, lớn tiếng hỏi tên đối phương.
“Thiên Quân!”
“Vạn Mã!”
Hai người bước về phía trước một bước, phối hợp hô lên tên của mình.
“Ách......”
Toàn trường mọi người liền sợ ngây người, cũng tạm thời mất đi năng lực nói chuyện.
Vốn tưởng rằng Tần Phong đang cố làm ra vẻ, không nghĩ tới hắn thật gọi tới thiên quân, vạn mã.
Hí! Hí!
Đột nhiên tiếng ngựa hí vang vọng thiên địa, còn kèm theo một đạo đại đế uy khủng bố.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một gã tướng quân trẻ tuổi mặc áo giáp trắng bạc, cầm trong tay trường thương trắng bạc, phía sau là áo choàng màu trắng, dưới thân là một con chiến mã màu trắng kim loại.
“Là ai!?”
Trong lòng mọi người mãnh liệt cả kinh, có thể cảm giác được đối phương người tới bất phàm.
“Tránh ra!”
Một đám binh lính cũng mặc áo giáp xông vào Lê viên, toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ khí tức giết chóc khủng bố.
“Là Võ Lâm Vệ!!”
Có người biết hàng, hoảng sợ kêu ra tiếng.
“Võ Lâm Vệ?!”
Mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Tần Phong.
Mọi người đều biết, Võ Lâm Vệ là vệ đội chuyên dụng của Tần Hoàng, khắp thiên hạ, ngươi có thể điều động Võ Lâm Vệ cũng chỉ có một mình Tần Hoàng, cho dù là đệ đệ Tần Hoàng sủng ái nhất là Tần Vương cũng không được.
“Thần Bạch Nhật, hộ giá đến chậm, xin Tần Hoàng trách phạt!”
Giống như vì nghiệm chứng phỏng đoán của mọi người, Bạch Nhật vội vàng xuống ngựa quỳ lạy Tần Phong...
“Thỏ ta đến hộ giá!”
Một giọng nói non nớt vang lên.
Chỉ thấy Tiểu Bạch vội vã chạy vào, không chỉ nhảy lên trên vai Tần Phong, hai mắt tỏa sáng đảo qua mọi người, muốn một lần thử Thượng Phương bảo kiếm.
“Thật sự là Tần Hoàng!”
Đồng tử người xem bốn phía co rụt lại, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Có lẽ Tần Phong có gan giả mạo Tần Hoàng, Võ Lâm Vệ cũng có thể là hắn bỏ tiền thuê tới, nhưng con thỏ đê tiện mang tính biểu tượng trên vai Tần Hoàng lại không ai có thể bắt chước.
Bởi vì cả thiên hạ đều biết, Tần Hoàng nuôi một con thỏ mập.
Không chỉ có được huyết mạch Thái Âm tiên thỏ gần như thuần chủng, còn đồng thời có ba đặc điểm lớn là moe moe, tiện hề hề, béo đến không có cổ.
Muốn tụ tập những đặc điểm này, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
“Hắn là Tần Hoàng!”
Trong đôi mắt đẹp của Kim Miểu Miểu tràn đầy khiếp sợ, nàng khẽ che môi, cảm giác hôm nay nhất định có chuyện lớn.
Nàng thật sự là không thể tin được, loại đế vương có thể trấn áp vạn cổ lại cải trang đi tới đây nghe mình hát hí khúc!?
“Tần Hoàng!”
Đổng Côn sợ tới mức run rẩy, hai chân như nhũn ra quỳ xuống.
Đồng thời, gã cũng giống như là đả thông hai mạch Nhâm Đốc, trong nháy mắt liền hiểu được phía trên không có người là có ý gì.
“Đáng giận, bị hắn trang bức trước!”
Lâm Tam nhịn không được nói thầm một tiếng, lẳng lặng nhìn Tần Phong trang bức.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ cướp đoạt cơ hội trang bức của thiên tuyển chi tử, đạt được 10 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Ồ…”
Tần Phong nói thầm trong lòng, sau đó nhìn về phía Đổng Côn.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết......”
Đổng Côn vừa mới có bao nhiêu kiêu ngạo, thì hiện tại lại có bấy nhiêu hèn mọn, không ngừng dập đầu nói: "Là tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, va chạm Tần Hoàng thánh giá, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết..."
“Sao lại bị dọa thành như vậy? Trẫm cũng không phải ác ma gì!”
Tần Phong nhìn Đổng Côn dập đầu như giã tỏi, khóe miệng lộ ra nụ cười hòa ái.
“Đúng vậy, đúng vậy!!”
Tiểu Bạch đồng ý gật đầu, tỏ vẻ mình là một con thỏ đáng yêu.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết......”
Đổng Côn chẳng những không cảm thấy vui sướng, trong mắt sợ hãi ngược lại càng nhiều.
“Chỉ thấy hắn gã đầu, cho dù đầu rơi máu chảy cũng không dám dừng lại.
“Quả thật không phải là ác ma gì!”
Mọi người trong lòng nhịn không được phun tào nói: "Cũng chỉ giết người đào mộ đùa giỡn lưu manh, hao tài tốn của còn chửi má nó, ác ma đến đây đều phải xăm ngươi lên người để biểu thị tôn trọng.”
“Leng keng, nhiệm vụ hôn quân thống nhất Hoang Cổ đã có cập nhật mới…”
"Leng keng, chúc mừng danh xưng hôn quân của túc chủ đã khắc sâu vào lòng người, độ hoàn thành nhiệm vụ trước mắt là 90%!”
"Cuối cùng cũng tới 90%!"
Trong lòng Tần Phong có vô vàn cảm khái, cảm thấy mình thật sự quá không dễ dàng.
Rõ ràng là một Nho gia quân tử đứng đắn đọc đủ thi thư, nhưng lại vì để cho nhị đệ trở thành thánh quân, cho nên không thể không ủy khuất chính mình làm hôn quân.
Mặc dù bị thế nhân chỉ trích, cũng chỉ có thể vào ban đêm vụng trộm ôm tiểu tỷ tỷ khóc, ngày hôm sau thức dậy còn phải khẽ cắn môi tiếp tục kiên trì làm hôn quân.
Để cho mình trở thành ác mộng trong lòng thế nhân, để cho thế giới run rẩy ở dưới chân của hắn!
Bất quá hắn hiện tại không có thời gian đi khổ sở, cũng không có thời gian đi để ý tới Đổng Côn, xoay người liền đi lên lầu hai, chuẩn bị đi cảm nhận cỗ ác ý vừa rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận