Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 714 - Ước nguyện cuối cùng



Chương 714 - Ước nguyện cuối cùng




Rất nhanh ——
Mười vạn Tần gia quân được Thập Tam Thái Bảo tỉ mỉ lựa chọn đã triệu tập xong, ánh mắt nhìn Tần Phong từ lúc bắt đầu ghét bỏ biến thành cuồng nhiệt.
Cái này không chỉ bọn họ tôn kính cường giả, còn biết chân tướng phản bội năm đó của Tần Phong.
Bọn họ có thể cảm nhận được thống khổ năm đó Tần Phong tự tay móc chí tôn cốt của đệ đệ, càng có thể hiểu được hài đồng tám tuổi vì Tần gia mà chịu đựng bao nhiều khổ sở ở bên ngoài, thừa nhận bao nhiêu áp lực.
“Chư vị, dưỡng binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời!”
Tần Phong giơ lên một chén rượu, hào khí ngút trời nói: "Làm chén rượu quê hương này, theo ta mở rộng phía đông, mã đạp anh hoa, quang tông diệu tổ, tây tiến, phong lang cư trụ, phong tình dị vực..." (“Phong Lang Cư Tư” nguyên chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách.)
"Thề chết đi theo thiếu chủ!!"
Mười vạn đại quân đồng loạt nâng chén, đi theo Tần Phong uống một hơi cạn sạch.
“Lần này Hoang Cổ sẽ đại loạn!"
Chín vị lão tổ Tần gia nhìn một màn trước mắt, không hẹn mà cùng đồng loạt thở dài một tiếng.
Bọn họ cũng không quên hai mươi mốt năm trước, vòng huyết nguyệt khi Tần Phong xuất thế, cũng không quên chiến tích khủng bố năm đó của Tần Phong trên chiến trường.
Tần Phong khi đó chỉ dẫn mấy ngàn bạch bào quân, có thể tung hoành thiên hạ như vào chỗ không người.
Hiện giờ không riêng gì tu vi đột phá đến chuẩn đế đỉnh phong, còn phá vỡ định luật con kiến hôi dưới đại đế, càng là sư đoàn thống soái mười vạn Hổ Lang Tần gia.
Bọn họ thật sự không dám tưởng tượng, lần xuất chinh này Tần Phong sẽ tạo ra bao nhiêu động tĩnh.
Điều duy nhất có thể làm chính là tranh thủ thời gian hấp thu tiên tinh, tranh thủ sớm ngày đột phá đế cấp, chờ Tần Phong xảy ra chuyện gì, có thể kịp thời chạy tới lau mông cho hắn.
"Hắn đây là muốn đi cứu Diệp đại ca sao!?"
Tiểu Nhu nhát gan trốn ở trên lầu các không dám đi ra, chỉ có thể thật cẩn thận vươn đầu nhỏ ra rình mò.
Từ sau khi nàng bị Tần Phong đưa đến nơi này, đã được an bài đến tòa nhà này ở.
Tuy rằng nơi này có người hầu chuyên môn hầu hạ nàng, còn có đồ ăn ngon chưa từng ăn qua.
Đối với cô gái từ nhỏ sống ở thôn núi mà nói, quả thực chính là đi tới thiên đường trong truyền thuyết, nhưng hoàn cảnh xa lạ lại làm cho nàng vô cùng bất an.
“Binh sĩ Đại Tần, theo ta mở rộng phía đông!”
Tần Phong uống xong dùng sức ném vỡ chén, hào hùng vạn trượng xách thương xuất chinh.
“Mở rộng phía đông, mở rộng phía đông!!”
Mười vạn quân Tần gia cũng ném chén xuống, đồng thanh hô to.
“Thật đẹp trai!”
Tiểu Nhu nhìn thiếu niên Tần Phong, trái tim cũng nhịn không được mà đập nhanh.
Tuy rằng nàng rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, Tần Phong thống lĩnh mười vạn đại quân, quả thật hấp dẫn hơi là so với Diệp Thần bị người giẫm dưới chân.
Nếu như nàng không có đi ra sơn thôn, như vậy Diệp Thần chính là duy nhất của nàng.
Nhưng khi nàng bước ra khỏi sơn thôn, nàng mới hiểu thế giới lớn như thế nào.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ khó ý bình của thiên tuyển chi tử cấp sử thi động tâm, đạt được 20 vạn điểm phản diện!!"
“Khẩu vị giống Lan bảo bảo!?”
Tần Phong theo bản năng quay đầu nhìn về phía lầu các, tự hỏi Tiêu Cửu Nương cũng như vậy hay không.
"Hắn nhìn ta..."
Tiểu Nhu hoảng sợ vội vàng rụt đầu lại, ôm lấy trái tim đang đập loạn.
“Không quan tâm nàng được hay không, mang người theo tóm lại không sai!"
Tần Phong quyết định lần xuất chinh này mang theo Tiểu Nhu, tùy thời tùy chỗ để hắn đánh điểm phản diện.
Nếu dám không hợp tác, cứ cho nàng ta một gậy!
.........
Trong bảo tàng của Đại Yến.
Đoàn người Tần Phong đã bị bảo vật chôn vùi, tiên tinh, cực phẩm linh thạch, khoáng thạch hiếm có, thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù Tần Phong đã toàn lực bỏ vào trong không gian tùy thân, nhưng nhìn vẫn không khác gì lúc trước, từ đó có thể nhìn ra năm đó Đại Yến hùng mạnh đến nhường nào.
Cho dù Long Ngạo Thiên tự mang hào quang nhân vật chính lật đổ vương triều Đại Yến, nhưng lực nhân quả trong bảo tàng hắn cũng không chịu nổi, cho đến khi phi thăng thượng giới cũng không thể có được bảo tàng của Đại Yến.
"Long Ngạo Thiên không có được bảo tàng, mấy vạn năm sau lại thuộc về Diệp Thần..."
Khóe miệng Tần Phong nhếch lên, cười nói: "Đáng tiếc Diệp Thần hắn cũng không nắm chắc được, cuối cùng tất cả đều tiện nghi cho Tần Phong ta.”
“Thỏ ta phát tài, thỏ ta phát tài!”
Tiểu Bạch vui vẻ đi dạo trong đại dương tài phú, chứa đầy không gian trữ vật của mình.
Ầm!!
Một tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên, làm cho mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bốn đầu xích kim sắc giữ hồn rơi xuống đất, thân thể tên nam nhân liếm cẩu nam kia càng thêm hư ảo, mắt thấy sắp biến mất trong thiên địa.
Tần Phong tiến lên hỏi: "Ngươi còn có tâm nguyện gì nữa không!?”
Nam nhân liếm cẩu cũng không khách khí, vẻ mặt si tình nói: "Năm đó Thái hậu tìm đến ta, nàng cười với ta, chỉ cười với một mình ta, một khắc kia ta phát hiện thế giới của ta bởi vì nàng mà sáng, nhưng mấy vạn năm trôi qua, ta đã gần không nhớ rõ nụ cười của nàng, ta muốn trước khi chết, lại nhìn thấy nụ cười của nàng.”
“Không phải, ca, nhóm chúng ta chỉ quản chút công việc dương gian.”
Tần Phong đã muốn bó tay: “Thái hậu của Đại Yến đã chết từ mấy vạn năm trước, cho dù ta có thể đào nàng ra khỏi mộ phần, ngươi không cảm thấy bộ xương này cười rộ lên rất đáng sợ sao!?”
“Ngươi nói bậy, Thái hậu chưa chết!”
Nam nhân liếm cẩu một lần nữa điên lên, không cho phép người khác nói xấu nữ thần của mình.
“Ngươi nói đều đúng!”
Tần Phong nhịn không được trợn trắng mắt, thật sự chịu không nổi dạng liếm cẩu này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận