Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 466. Người xuất gia

Chương 466. Người xuất gia
“Mẹ ơi, ai có thể gánh vác viên đạn bọc đường này a!”
Tần Phong nhìn Thái tử phi tựa như làm nũng, thừa nhận mình đích thật thực thèm thuồng thân thể người ta.
Hắn thấp hèn!
Hắn thành thật!
Hắn xứng đáng được khen ngợi!
“Không đi!”
Tần Phong nghĩ cũng không muốn, quyết đoán cự tuyệt lời mời.
Bây giờ là Thái tử Đại Hạ có cầu xin hắn, hắn càng không nóng nảy đối phương lại càng sốt ruột, huống chi đối phương còn làm thái tử ba ngàn năm, khẳng định thu thập không ít thứ tốt.
"Ta..."
Thái tử phi há miệng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cáo từ hồi phủ.
Định trở về hỏi Thái tử một chút, con ngựa mà hắn chuẩn bị đang ở đâu, có phải mình đi quá vội vàng nên quên mất hay không.
“Muốn đi!?”
Tần Phong liền không vui, chưa từng thấy qua người nào đi tạ lỗi mà làm việc như vậy.
"Chủ công, có một câu không biết nên nói hay không!”
Mộc Tú tiến lên ngập ngừng, nói: "Nữ nhân này là hồng nhan họa thủy, cạo cốt cương đao không đụng được a!”
“Ta biết rõ!”
Tần Phong vẻ mặt chính khí nói: "Chính cái gọi là ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục, thay vì để mặc cho yêu nữ này gây họa cho nhân gian, không bằng ta học Phật tổ cắt thịt cho ưng ăn, dùng tình yêu để cảm hóa nàng.”
“Ách..."
Khóe mắt Mộc Tú hơi co rút, thật sự ngẹn họng.
Mấy năm nay, hắn ta đã gặp được không ít loại người, nhưng loại mặt không đỏ tim không run như Tần Phong thật đúng là chưa từng thấy qua.
Đúng lúc này ——
Một đạo thanh âm sảng khoái vang lên, "Tốt cho câu ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục, thí chủ thật sự là người đại ái!”
"Ừm!?"
Tần Phong đang đứng ở lầu hai nhà trọ, vừa nghe tiếng thì nhìn về phía cửa chính.
Chỉ thấy một hòa thượng mặc một bộ hồng y đi vào, tay trái cầm phật châu, tay phải cầm trường kiếm, làm cho người ta có một loại cảm giác rất tà tính, hoàn toàn không có loại trang trọng của người xuất gia.
“Tam Lộng hòa thượng đại Quang Minh tự!”
Vẻ mặt của Tề Tu Viễn vô cùng nghiêm túc, nói tên đối phương ra.
"Đại Quang Minh tự!?"
Tần Phong hơi sửng sốt, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Tuy rằng hắn chưa từng tiếp xúc qua hòa thượng Hoang Cổ, cũng không có nhiều hiểu biết đối với bọn họ, nhưng hắn đã nghe nói qua khi loạn thế đến, Đại Quang Minh tự sẽ tránh thế không ra.
Hiện tại đại tranh chi thếđã tới, toàn bộ Hoang Cổ cũng là loạn thành một đoàn, theo lý thuyết hiện tại hẳn là nhìn không thấy hòa thượng Đại Quang Minh tự mới đúng.
Soạt một tiếng!
Trong nháy mắt Tam Lộng hòa thượng bước vào khách điếm, người trong khách điếm lập tức đề phòng.
Chỉ thấy bọn họ tất cả đều như lâm đại địch, nhao nhao đứng dậy nắm chặt vũ khí của mình, ngay cả Mộc Tú cùng Tề Tu Viễn cũng có biểu tình như vậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, không dám một khắc buông lỏng.
Ngay khi Tần Phong không rõ vì sao mọi người lại như vậy, thì tiếng nghị luận bốn phía bắt đầu dần dần vang lên.
“Hồng y hòa thượng, trái cầm phật châu, tay phải cầm trường kiếm, không sai, hắn chính là phản đồ Tam Lộng hòa thượng của Đại Quang Minh tự, không sai!”
"Nghe nói người này ba năm trước đào tẩu ra khỏi Đại Quang Minh tự, Giác Vân đại sư tự mình dẫn đội truy bắt, đáng tiếc cuối cùng vẫn để cho hắn chạy trốn."
"Khó trách Đại Quang Minh tự tránh thế không ra, còn có thể nhìn thấy Giác Vân đại sư hành tẩu ở giang hồ."
“Nghe nói lòng người này tàn nhẫn thủ lạt, làm việc chỉ dựa vào sở thích, hoàn toàn không có từ bi của người xuất gia."
"Tam Lộng, một làm đứt ruột người, nhị lộng phí suy nghĩ, tam lộng phong ba nổi lên, đáng tiếc người này chỉ biết làm, nơi nào cũng có thể làm."
"Ca, làm ơn phải nói kỹ càng một chút!!"
"Ta nghe nói Giác Vân đại sư lần này xuống núi lại thu một gã đệ tử đắc ý, pháp hiệu Khổ Đa.”
“Xem ra lại là một người xuất gia có câu chuyện!”
“......"
Tần Phong đang tò mò đánh giá hòa thượng Tam Lộng, cũng có thể cảm ứng được tu vi của đối phương vô cùng mạnh.
Hơn nữa cho hắn một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, thật giống như lúc trước ở vòng loại sinh tử đấu, Phương Trường nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.
Sự khác biệt duy nhất là Phương Trường thất bại, còn Tam Lộng thì luyện thành thân thể nửa ma nửa phật.
“Tiểu nhị, lên rượu!”
Tam Lộng hòa thượngkhông để ý ánh mắt mọi người, tiêu sái tìm cái bàn trực tiếp ngồi xuống.
Tần Phong hứng thú nói: "Trên núi thanh tịnh tu, dưới chân núi hồng trần túy, so với tĩnh tu, xem ra đại sư càng thích hồng trần a!”
“Thí chủ, ngươi nói sai rồi!”
Tam Lộng Hòa thượng chắp hai tay lại nói: "Bần tăng trải qua tang thương, sớm đã nhìn thấu hồng trần!”
“Đại sư nhìn thấu Hồng Trần!?"
Tần Phong sửng sốt, khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Không biết đại sư đã trải qua cái gì, để cho ngươi sớm nhìn thấu Hồng Trần!?”
“Quá nhiều, quá nhiều!”
Tam Lộng không thèm để ý ánh mắt người khác, cầm lấy bầu rượu bắt đầu uống.
Tần Phong tò mò hỏi: "Đại sư, có thể cầm nói đôi chút hay không…”
Tam Lộng hòa thượng trầm mặc một hồi, mới nói: "Bất lực. . ."
“Mẹ kiếp, thật đúng là Phật độ hữu linh!”
Người trong khách điếm phát ra một trận thổn thức, ánh mắt nhìn về phía Tam Lộng hòa thượng đừng nói là có bao nhiêu khinh bỉ.
Không giống với ba ngàn đạo môn, Đại Quang Minh tự không chỉ gặp phải loạn thế tránh thế không ra, mà ngay cả Thịnh Thế cũng là người chỉ độ có linh thạch.
Chỉ là trước kia gặp phải người nghèo tốt xấu gì cũng biết giả vờ một chút, nhưng hiện tại ngay cả giả bộ cũng lười giả bộ, trực tiếp nói một câu bất lực liền đuổi người đi.
“Không thể nói bậy!”
Tần Phong nghiêm túc làm cho mọi người an tĩnh, sau đó hai tay chắp lại hành lễ nói: "Tam Lộng đại sư Phật pháp cao thâm, tại hạ thụ giáo!”
“Phật pháp cao thâm!?”
Toàn trường mọi người sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không hiểu cao thâm chỗ nào.
Nhưng bộ dáng Tần Phong lại không giống như đang nói giỡn với bọn họ, chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa bọn họ và thiên tài!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận