Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 934 - Phải biết chia của



Chương 934 - Phải biết chia của




Ta là ai??
Ta đang ở đây??
Chuyện gì vừa xảy ra vậy!?
Mọi người đều há to miệng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại thì cảm thấy không có gì sai.
Tần Phong đúng là tuân thủ hứa hẹn, Đại Tần sau này tuyệt đối không tìm Vạn Ma Tông gây phiền toái, là Tam Lộng đại sư tuyên bố thoát ly khỏi Đại Tần, không có nửa xu quan hệ với Đại Tần bọn họ!?
Về phần nói một lần nữa thu nhận Tam Lộng đại sư, hình như thật đúng là Tần Phong lòng dạ rộng lớn.
"Cái này gọi là lòng dạ rộng lớn!?"
Vu Lan nhịn không được trợn mắt một cái, phát hiện vẫn là người Tần gia biết chơi.
Không chỉ giúp đệ đệ chiếm được thiên hỏa thần lôi tâm tâm niệm, còn vì dân trừ hại diệt đám ma tu Vạn Ma Tông này, càng được khen ngợi lòng dạ rộng lớn.
"TM này cũng có thể!!"
Tề Tu Viễn ở một bên đều nhìn đến choáng váng.
Y nghĩ vỡ đầu cũng không nhìn ra được ánh mắt Tần Phong là có ý này.
"Quá chuyên nghiệp!"
Nội tâm Nhâm Hoàn bị chấn động, phát hiện con đường đi còn rất dài.
“Thao, lại để thần côn giành trước một bước!”
Thiên Quân, Vạn Mã tức giận, trong lòng cũng sinh ra một tia cảm giác nguy cơ.
Luận chuyên nghiệp bọn họ không phải là đối thủ của Tiểu Bạch, luận đánh nhau không bằng Tề Tu Viễn cùng Tam Lộng đại sư, luận kiếm tiền không bằng Lý Cực, luận nhận cha nuôi không bằng Quang Thiên, luận quyến rũ nam nhân không bằng Đông Phương tiểu thư, luận mang binh đánh giặc không bằng đám người Bạch Khởi, luận ám sát không bằng Nhâm Hoàn, luận chủ công tìm vợ người ta, giải trừ tịch mịch không bằng Diệp Long... Hiện tại ngay cả vỗ mông rồng cũng không cướp được Mộc Tú.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khoảng cách bị sa thải sẽ không xa!
“Nhị đệ!”
Tần Phong đưa quyển trục cho nhị đệ đang ngẩn người, bắt đầu giáo dục: "Đại Tần ta lấy đức phục người, lấy lễ đối đãi người khác, sau này làm việc ngàn vạn lần đừng xúc động biết không!?”
“A? Nha!”
Tần Hạo ngơ ngác tiếp nhận quyển trục, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh.
Vốn tưởng rằng ca ca yêu y, vì y mà từ bỏ nguyên tắc, ai biết con đường đi của ca ca lại khác xa y nghĩ như vậy.
"Ai, hoàn toàn không ở cùng một cấp độ!!"
Long Tượng đại đế ở trong đỉnh thở dài một tiếng, nhớ tới một đoạn ký ức thời thơ ấu của hai huynh đệ.
Năm đó Tần Phong bảy tuổi, Tần Hạo bốn tuổi...
Tần Phong ở bên ngoài nhặt được mười khối linh thạch, Tần Hạo bảo ca ca giao cho học đường tiên sinh.
Nhưng Tần Phong chỉ giao cho tiên sinh một khối linh thạch, đổi lấy được tiên sinh khen ngợi ở trước mặt đệ tử gia tộc.
Lại giao cho mẫu thân hai khối, đổi lấy một bàn thức ăn yêu thích nhất.
Lại lấy hai khối linh thạch mua kẹo đậu đan dược cho tiểu đồng bọn, đổi lấy tiếng vỗ tay cùng ánh mắt trung thành của tiểu đồng bọn.
Cuối cùng cho Tần Hạo hai khối phí bịt miệng, y thấp thỏm tiếp nhận, kết quả đổi lấy cả đêm mất ngủ.
Trước kia ông ta cảm thấy Tần Hạo có tâm Xích Tử, tương lai nhất định có thể nói bất bại, kết quả hiện tại ông ta phát hiện, Tần Hạo đời này cũng đừng hòng đấu qua ca ca y.
Tần Phong nói xong...
Còn không quên bóp ra một đạo chỉ quyết, khắc chữ lễ trên miêu miêu chùy, để cho Tần Hạo thời khắc khắc nhớ rõ, Đại Tần bọn họ lấy đức phục người, lấy lễ đối đãi người khác.
"Ừm!?"
Tiểu Bạch nhìn chữ lễ, cảm thấy rất không vui.
Y có thân phận gì, thỏ ta có thân phận gì, vậy mà khắc chữ giống với Gạch Đạo Đức của nó.
Lúc này ——
Tam Lộng đại sư đang yên lặng trong vui sướng, biết kiện thần khí thứ hai tám phần ổn định.
“Con lừa hói!”
Mộc Tú ỷ vào có hai buff gia trì, tiến lên nghiêm khắc phê bình nói: "Ngươi phải sớm tỉnh ngộ, bộ dáng ra vẻ vừa rồi có hơi xốc nổi.”
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại nói: "Những thứ này chỉ là cái nhìn của người thế tục đối với bần tăng, ngươi không phải cũng không biết hàng chứ!”
“Ngươi không biết diễn kịch!”
Mộc Tú nhìn mà ghét bỏ, bỏ đi không nhiều lời nữa.
"Bần tăng không biết diễn kịch!?"
Tam Lộng đại sư cảm thấy nhân cách bị vũ nhục.
Tuy nhiên lúc này Mộc Tú rất phiêu, ngoại trừ Tần Phong, ai cũng không để vào mắt, phất tay lấy ra Thái Ất cửu cung bát quái chiếm bàn, bắt đầu tìm kiếm Vạn Ma Cung thu hết mồ hôi nước mắt nhân dân.
Rất nhanh ——
Liền tìm được bảo khố trong Vạn Ma cung, sau khi mở ra đúng là làm mù mắt chó của mọi người.
Chỉ thấy vật liệu quý hiếm, linh thảo ngàn năm, vạn năm linh quả, cực phẩm đan dược, hàng loạt vũ khí cùng bí tịch... Tích góp còn phong phú hơn mấy vạn năm của Tần gia.
"Cướp bóc quả nhiên là phương pháp làm giàu nhanh nhất!"
Trong lòng Tần Phong không khỏi cảm khái một tiếng, rốt cục biết vì sao tây phương lại giàu có như vậy.
"Chúng ta phát tài!”
Mọi người lập tức hoan hô, trông mong chờ Tần Phong chia tang vật.
“Ca!”
Tần Hạo đại nghĩa lẫm liệt nói: "Những thứ này đều là tài sản bất nghĩa, chúng ta không thể chia như vậy, hẳn là đem nó làm quân phí, cứu vớt thiên hạ thương sinh."
"Ừm!?"
Tần Phong lập tức lấy lại tinh thần, bị nói đến trong lòng.
Hàng hắn muốn, tiền lại không muốn cho!!
Nhưng rất đáng tiếc bọn họ không phải đi cướp bóc, mà là đang đánh thiên hạ, hai người có bản chất khác nhau.
Lúc này——
Sắc mặt mọi người trong nháy mắt lạnh xuống.
Vừa rồi khi bọn họ tấn công Vạn Ma Tông, cũng tổn thất không ít huynh đệ, bây giờ làm sao có đạo lý không phân sổ sách!?
“Đồng Ngôn Vô Kỵ!”
Tần Phong liếc mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Lưu lại một nửa làm quân phí, còn lại một nửa chia cho mọi người!”
“Ngô Hoàng Thánh Minh!”
Mọi người quỳ xuống, đồng thanh hô to.
Không phải diễn kịch, tất cả đều là cảm xúc chân thật.
“Ca!”
Tần Hạo vô cùng sốt ruột, không rõ Tần Phong có ý gì.
Hiện tại Đại Tần bọn họ vừa mới thành lập, muốn thống nhất Hoang Cổ phải cần rất nhiều tiền tài ủng hộ, chỉ dựa vào Tần gia bọn họ căn bản không duy trì được.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút!”
Tần Phong lôi kéo nhị đệ đi ra ngoài, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy đánh thiên hạ cái gì là quan trọng nhất!?”
“Đương nhiên là nhân nghĩa!”
Tần Hạo nghiêm túc nói: "Chỉ có nhân nghĩa chi sư mới có thể được thiên hạ!”
“Sai, là chia của?”
Tần Phong trực tiếp phủ định nói: "Các đời hoàng đế khai quốc sở dĩ có thể thành công, tuyệt đối không phải bởi vì bọn họ có bao nhiêu nhân nghĩa, mà là bọn họ hiểu được chia của, có người lựa chọn ăn chia cùng thế gia, có người lựa chọn ăn chia cùng thủ hạ, còn có người lựa chọn chia với dân chúng... Chỉ có ngươi biết được cách chia của, thì người khác mới có thể theo ngươi đánh thiên hạ. "
"A!?"
Tần Hạo trợn mắt há hốc mồm, tam quan trong nháy mắt vỡ vụn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận