Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1127 - Ánh sáng của chính nghĩa



Chương 1127 - Ánh sáng của chính nghĩa




"Súc sinh, CMN đúng là súc sinh!”
Hào quang chính nghĩa của Tần Hạo lập tức được kích hoạt.
Một bàn ăn hiển nhiên không cách nào biểu đạt phẫn nộ trong râm, thế là lại phẫn nộ lật đổ thêm một bàn thức ăn nữa.
Vốn tưởng rằng những dũng sĩ này là bởi vì khuyên ca ca không nên làm hôn quân mới bị giáng chức, ai biết cư nhiên là ca ca y thiên vị Tần Uy.
Ban ngày ban mặt diệt 103 nhân khẩu nhà người ta, cuối cùng cư nhiên chỉ có giáng chức về tổ địa.
Còn vương pháp nào nữa không!?
Còn luật nào khác không??
Soạt, các đại nhân đều choáng váng.
Rõ ràng nói mời bọn họ ăn cơm, kết quả vừa mới lên bàn còn chưa gắp được hai đũa, y liền trực tiếp xốc bàn lên.
“Bổn vương đi một lát rồi trở về!”
Tần Hạo rốt cuộc không kìm nén được lửa giận trong lòng, lấy Miêu Miêu Chùy ra chuẩn bị đi giết người.
"Tần vương điện hạ, bình tĩnh!”
Đám người Tần Nam thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản.
Nếu thật sự mặc kệ Tần Hạo đi giết Tần Uy, cho dù Tần Phong không truy cứu trách nhiệm của y, thì đệ tử Tần gia cũng sẽ không coi y là người của mình nữa.
Bởi vì...
Khi đục ngầu là một loại trạng thái bình thường, thì trong sạch chính là sai lầm!
Huống chi bọn họ đang chuẩn bị tiến công yêu tộc, cũng cần dựa vào đệ tử Tần gia đồng tâm hợp lực, coi như muốn giết chết Tần Uy, thì tuyệt đối không thể giết người vào ngay lúc này.
"Bổn vương không bình tĩnh được!!"
Hai tròng mắt Tần Hạo đã phiếm hồng, lôi điện quanh người bắt đầu bốc lên.
Trạng thái hiện tại của y đã hoàn toàn kích hoạt hào quang của nhân vật chính, một lòng chỉ muốn đập chết Tần Uy, về phần hậu quả hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của y.
Nhân vật chính làm việc, không bao giờ xem xét hậu quả!
Y chỉ phụ trách nhiệt huyết, còn lại giao cho người khác!
Ầm ầm!!
Chỉ thấy quanh thân Tần Hạo đột nhiên bộc phát ra mấy đạo lôi điện, trực tiếp đánh bay Tần gia Thập Tam Thái Bảo ra ngoài.
"Cái này..."
Mọi người khiếp sợ liếc nhìn nhau, càng hoài nghi Tần Hạo có phải là chủng loại của Tần gia hay không.
Không chỉ không có rất nhiều thói hư tật xấu của đệ tử Tần gia, còn lễ phép khách khí với người khác, có được tiết tháo cao thượng, lại càng giàu ý thức chính nghĩa, phân rõ thiện ác đúng sai, không sợ bất kỳ thế lực ác nào.
Cho dù là người nhà, cũng có thể chấp pháp công bằng!
"Tần vương nhân nghĩa a!!"
Mọi người nhao nhao hoàn hồn, tất cả đều kích động.
Bọn hắn học hành gian khổ nhiều năm như vậy, chính là vì có một ngày có thể gặp được Minh chủ, mở ra nguyện vọng vĩ đại trong lòng mình.
Vốn tưởng rằng Tần Phong nói ra vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình thì nhất định là một đời minh chủ thiên cổ hiếm thấy.
Nhưng ai biết sau khi hắn đăng cơ, sớm đã quên đi lời thề trước kia.
Hiện tại chỉ biết ham hưởng lạc, say chết mộng sinh, trong triều lại càng là tiểu nhân đương đạo, lại trị hắc ám, tham ô thành phong.
Tuy nhiên ngay lúc bọn họ nản lòng thoái chí, gặp được Tần Hạo là thiếu niên nhiệt huyết trung nhị này.
Làm cho trái tim sắp chết của bọn họ lại nhảy lên, chuẩn bị đi theo y thiêu đốt chính mình, xua tan mây đen bao phủ triều đình.
Lúc này——
Tần Uy còn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần, sau khi ăn xong gà vỗ bụng chuẩn bị đi gây chuyện.
Tuy rằng hắn bị Tần Phong hạ lệnh không được rời khỏi tổ tiên Tần gia, nhưng chất lượng cuộc sống cũng không giảm xuống, bên ngoài có rất nhiều tiểu tỷ tỷ vô gia cư cầu xin hắn thu lưu.
Bang một tiếng!!
Cửa tiểu viện bị đập vỡ, Tần Tô nhanh chóng vọt vào.
Hắn thừa dịp đám người Tần Nam ngăn cản Tần Hạo, rất nhanh chạy đến tiểu viện của Tần Uy, may mà tiểu tử này không chạy loạn khắp nơi, nếu không thật đúng là không nhất định có thể cứu hắn.
"Tần Tô thúc, ngươi làm sao..."
Tần Uy bị hoảng sợ, nhìn thấy Tần Tô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là không đợi hắn mở miệng hỏi chuyện gì, đã bị Tần Tô nhấc lên giống như gà con.
“Mau đi theo thúc!”
Tần Tô vội vàng dặn dò: "Tần vương đã biết ngươi làm những chuyện súc sinh kia, hiện tại đang lấy Lôi Thần Chùy tới giết ngươi, ngươi phải nhanh chóng đi tìm bệ hạ, cũng chỉ có bệ hạ mới có thể bảo vệ ngươi.”
"Tần Hạo!!"
Tần Uy lập tức thét chói tai, trên mặt liền mất đi huyết sắc.
Khác với lần trước bị Thiên Quân, Vạn Mã bắt đi gặp Tần Phong, lần này hắn thật sự sợ, lần đầu tiên cảm giác được tử vong cách mình gần như vậy.
Bởi vì tiểu tử Tần Hạo này từ nhỏ đã là một thân cơ bắp, không nể nang mặt mũi của ai, việc đã quyết định liền xem như mười đầu trâu cũng kéo không được.
Ầm ầm!!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, ngay sau đó lôi điện khủng bố từ trên trời bổ xuống.
"Không tốt!!"
Sắc mặt Tần Tô đột nhiên biến đổi, vội vàng lôi kéo Tần Uy lui về phía sau.
Chỉ thấy Tần Hạo cầm miêu miêu chùy trong tay đứng trong hư không, quanh thân vô số đạo lôi đình điên cuồng nhảy lên, giống như thần linh chấp chưởng lôi phạt giáng xuống thế gian.
“Hôm nay bổn vương sẽ đại nghĩa diệt thân, thay trời hành đạo!”
Thanh âm Tần Hạo vang vọng hữu lực, quanh thân cũng lập tức lôi quang đại thịnh.
Ầm ầm!!
Lôi quang vô tận như bài sơn đảo hải từ trong cơ thể Tần Hạo bộc phát, không chỉ làm cho thiên địa biến sắc, càng làm cho trong lòng người ta bốc lên nỗi sợ hãi vô tận.
"Chuyện gì xảy ra!?"
Đệ tử Tần gia nhao nhao chạy ra xem xét, không rõ Tần Hạo muốn làm gì.
“Tần Hạo đường đệ, ngươi không thể giết ta!”
Trong ánh mắt Tần Uy tràn đầy sợ hãi nói: "Bệ hạ đã đặc xá cho ta, ta cũng không có bước ra khỏi đất tổ Tần gia, ngươi giết ta chính là ngỗ nghịch ý chỉ bệ hạ..."
“Câm miệng lại!”
Tần Hạo lạnh lùng quát: "Loại súc sinh như ngươi, ca ca ta đặc xá cho ngươi, nhưng bổn vương thì không, thiên hạ thương sinh cũng không thể đặc xá cho ngươi!!”
"Tần vương, chớ xúc động!"
Tần gia thập tam thái bảo lần thứ hai tụ tập, nhao nhao chắn ở trước người Tần Uy.
“Đáng chết!!”
Tần Hạo mắt lộ ra hàn quang nói: "Tần Uy, hôm nay bổn vương nhất định giết ngươi, cho dù là ca ca ta cũng không giữ được!!”
"Tần vương!!"
Tần Nam không tránh ra, tận tình khuyên nhủ: "Vì một nữ nhân ngay cả mặt cũng chưa từng gặp, lại đi giết huynh đệ đồng tông của mình thì có đánh giá không!?”
"Vì nhân gian chính đạo, đáng giá!”
Trong ánh mắt Tần Hạo tràn đầy chính nghĩa, giống như ánh sáng đi trên đường chính đạo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận