Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1234 - Ngạo hổ tàng long



Chương 1234 - Ngạo hổ tàng long




"Hỗn đản!!"
Thấy một người một thỏ không để ý đến mình như thế, sắc mặt Uyên tổng lập tức trở nên dữ tợn.
Hắn là tiên vương cự đầu thượng giới, từ khi nào lại bị nhục nhã như vậy!?
Ầm ầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, hư không cũng kịch liệt chấn động.
Chỉ thấy Âm Dương Ngư ngọc bội giống như cảm ứng được biến hóa cảm xúc của Uyên tổng, trực tiếp khởi động, khởi động, khởi động... Bộc phát ra hai luồng ánh sáng một đen một trắng chói mắt.
Ngay sau đó luồng ánh sáng đen trắng hóa thành Âm Dương Ngư bắt đầu xoay vòng, một người một thỏ phóng thích ra Lục Đạo Luân Hồi cùng Thôn Phệ Đại Đạo cũng theo đó chấn động.
"Làm sao có thể!!"
Đồng tử Tần Hạo không khỏi co rụt lại, không để ý cãi nhau với Tiểu Bạch.
Chỉ thấy Lục Đạo luân hồi mà y vừa mới ngưng tụ ra đang sụp đổ, bên trong ẩn chứa đại đạo quy tắc cũng bị Âm Dương Ngư điên cuồng cắn nuốt, khiến cho cảnh tượng nguyên bản giống như mạt thế đến bắt đầu tiêu tán.
"Nằm mơ, thỏ ta nhất định là đang nằm mơ!!"
Tiểu Bạch cũng không có tâm tình cãi nhau, có loại cảm giác nằm mơ chưa tỉnh.
Hạt đậu trên đầu nó chính là trong tam thiên đại đạo, thôn phệ đại đạo được xếp hạng cao, làm sao có thể bị Uyên tổng cắn nuốt!
"Không phải chứ!?"
Tần Phong cũng bị hoảng sợ.
Tuy rằng hắn biết bảo vật của thiên tuyển chi tử rất lợi hại, nhưng thật không nghĩ tới có thể lợi hại đến trình độ này, không tốn chút sức lực liền phá vỡ chiêu cường đại nhất của Nhị đệ cùng Tiểu Bạch.
Lúc này trong không gian ngọc bội, một giọt nước đang hình thành.
Không giống với giọt nước chứa năng lượng thuần túy như trước đó, trong giọt nước này ẩn chứa một cỗ khí tức ba động đại đạo độc đáo, nếu ăn vào không chỉ có thể tăng lên thể chất, còn có thể tăng lên độ thân mật của mình cùng đại đạo.
Hưu!!
Tần Phong không chút do dự mở miệng, hút giọt nước vào trong miệng mình.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ cướp đoạt tài nguyên của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 50 vạn điểm phản diện!”
“Đã nói không phải cướp!”
Tần Phong rất không vui, tỏ vẻ mình lát nữa mình sẽ thêm nước.
Ầm ầm!!
Gió cát bốc lên, mặt đất run rẩy!!
Chỉ thấy lợi kiếm trong tay Uyên tổng bộc phát ra một đạo hàn quang, kiếm ý sắc bén tản mát ra khí thế vô tận, ngưng tụ tất cả phẫn nộ trong lòng hắn.
“Tất cả đều đi chết cho bản vương!”
Sắc mặt Uyên tổng vô cùng dữ tợn, thân hình lóe ra như điện quang.
Ầm ầm!!
Sóng xung kích kiếm ý cường đại làm cho thiên địa chấn động, nơi đến, linh khí trong thiên địa không tự chủ được hội tụ, ngay sau đó núi sông bốn phía bắt đầu không ngừng sụp đổ.
"Không tốt!!"
Vẻ mặt Tần Hạo không khỏi biến đổi, vội vàng giơ miêu miêu chùy lên ngăn cản.
Ầm ầm!!
Một kiếm hàm chứa phẫn nộ của Lâm Uyên, kiếm thế kinh thiên lập tức làm cho hư không rung động.
Giống như toàn bộ bầu trời đều bị kiếm ý bao phủ, lôi điện ở hư không không ngừng đan xen, từng đạo điện quang như kiếm cắt đứt chân trời, mang đến khí thế khiến người ta kinh hồn bạt vía.
"Đến đây!!"
Tần Hạo không hề sợ hãi, quanh thân bộc phát chùy ý thật hùng hậu.
Ầm ầm!!
Toàn bộ thiên địa tràn ngập năng lượng của hai bên, núi sông cũng không cách nào ngăn cản lực lượng mạnh mẽ này, bắt đầu không ngừng sụp đổ, nứt ra từng đạo khe hở sâu không thấy đáy.
“Đây là chùy ý cấp chín!!”
Cả người Tần Phong liền cảm thấy không tốt, phát hiện thiên tuyển chi tử thật sự không nói đạo lý.
Năm đó hắn sở dĩ luyện chế Miêu Miêu Chùy cho Nhị đệ, chính là vì muốn cho y đi quanh co nhiều đường.
Nhưng ai biết lấy được Miêu Miêu Chùy còn chưa tới hai năm rưỡi, liền đem chùy ý lĩnh ngộ đến cấp chín, hoàn toàn không lo lắng người ta có chịu nỗi hay không!
Ầm ầm!!
Song phương trùng trùng điệp điệp va chạm cùng một chỗ, lập tức long trời lở đất giống như tận thế.
"Phốc!!"
Tần Hạo phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị rơi từ không trung xuống.
"Phốc!!"
Uyên tổng cũng không chiếm được tiện nghi gì, miệng phun máu lui về phía sau mấy trăm thước.
Bang!!
Tần Hạo nặng nề nện xuống đất, Miêu Miêu chùy cũng rời tay rơi xuống.
"Tần vương!!"
Đám người Tần gia kinh hãi, vội vàng xông về phía Tần Hạo.
"Phốc!!"
Tần Hạo lại phun ra một ngụm máu tươi, gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Uyên.
Vốn tưởng rằng thân ca đánh giá Uyên tổng đã là khiêm tốn, không nghĩ tới đối phương quả thật mạnh thái quá, cũng làm cho y hiểu Hoang Cổ đúng là ngọa hổ tàng long.
“Thật sự là vô dụng, thời điểm mấu chốt còn phải dựa vào thỏ ta!”
Âm thanh dễ thương của Tiểu Bạch đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy nó cất chân ngắn đi tới bên cạnh Miêu Miêu Chùy, sau đó duỗi móng vuốt nhỏ cầm lấy Miêu Miêu Chùy.
Không lớn không nhỏ, vô cùng vừa tay!
"Ừm!?"
Mọi người nghe được thanh âm, nhao nhao nhìn về phía Tiểu Bạch.
Ba! Ba! Ba!
Chỉ thấy khi Tiểu Bạch cầm lấy Miêu Miêu chùy, trên người chùy lóe ra một dòng điện.
Ngay sau đó Ngũ Lôi chính pháp lăn tăn quanh người Tiểu Bạch, tựa như khôi giáp điện quang hộ thân, phát ra từng tiếng dòng điện va chạm làm cho người ta kinh hãi.
"Nha!!"
Tiểu Bạch bước ra một bước, phát ra ác long gầm thét.
"Nó đây là đang bán manh sao!?"
Mọi người sững sờ nhìn Tiểu Bạch, không biết nó muốn làm gì.
Phanh một tiếng, mặt đất nứt ra!
Tiểu Bạch đột nhiên dùng sức đạp mạnh dưới chân, giống như đạn pháo vọt về phía Uyên tổng, lôi điện quanh người lại hóa thành một thanh lôi điện chùy thật lớn.
Lôi điện nóng rực tàn phá hư không, giống như lôi đình đánh tan hắc ám.
"Lại là con thỏ này!!"
Lâm Uyên cắn răng.
Bất quá hắn vừa mới cứng đối cứng với Tần Hạo, dẫn đến khí huyết trong cơ thể bốc lên lợi hại, không thể không tạm tránh mũi nhọn một chùy này của Tiểu Bạch.
Nhưng để cho hắn thật không ngờ chính là, chùy pháp của Tiểu Bạch vô cùng lợi hại.
Không chỉ nước chảy mây trôi một chùy tiếp một chùy, mà mỗi một lần chùy kích đều mang đến lôi đình hủy diệt, giống như một gã chiến thần lôi đình không thể địch nổi.
"Tình huống gì!?"
Tần Phong trong nháy mắt liền ngây thơ.
Hắn nhớ rõ khi còn bé Tiểu Bạch muốn trở thành tuyệt thế kiếm thỏ, nhưng từ khi nào lại lén hắn luyện chùy pháp?



Bạn cần đăng nhập để bình luận