Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1640 - Muốn khai chiến



Chương 1640 - Muốn khai chiến




"Leng keng, chúc mừng túc chủ lừa gạt tình cảm ý khó bình của thiên tuyển chi tử cấp truyền thuyết, thu hoạch được 5 vạn điểm phản diện!”
“Mới 5 vạn!?”
Trong lòng Tần Phong lập tức không vui.
Thiên tuyển chi tử nhà người ta đều là gặp phải khó khăn càng đánh càng hăng, nhưng Diệp Thần Giegie vừa gặp phải khó khăn liền theo tâm, đẳng cấp không tiến mà lui, phụ lòng tất cả kỳ vọng của hắn.
“Hả?!”
Diệp Thần nghi hoặc nhìn nhìn bốn phía, giống như nghe được tiếng lòng của tiện nhân.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng thiên địa, năng lượng đốt bầu trời bốc lên trong hư không.
Chỉ thấy Tiên Minh cùng Chiến Thần Điện điên cuồng chém giết, trên bầu trời, sấm sét vô tận lao nhanh, mặt đất không chịu nổi trùng kích mà nứt ra từng đạo vết rách dữ tợn.
“Cuộc chiên của tiên nhân khủng bố như vậy!”
Trong mắt Lâm Tam tràn đầy vẻ chấn động, nội tâm cũng là thật lâu không thể yên tĩnh.
Nếu không phải Thất trưởng lão mang bọn bọ vào trong Thiên chu thì với tu vi Địa Tiên Cảnh sơ giai của y, cho dù có tu vi Chân Tiên Cảnh cũng sẽ bị dư da đánh đến cặn cũng không còn.
"Đừng có gánh nặng tâm lý!"
Thất trưởng lão đi tới bên cạnh Lâm Tam, môi anh đào khẽ mở nói: "Không phải bọn họ cường đại như thần linh, là ngươi tu luyện không đủ năm, bọn họ đều là lão quái vật tu luyện mấy vạn năm, mạnh hơn ngươi là một chuyện rất bình thường.”
“Đa tạ tiền bối dạy dỗ!”
Lâm Tam vội vàng ổn định tâm thần, cung kính ôm quyền thi lễ.
“Tiểu gia hỏa này chính là Lâm Tam!?”
Nhị trưởng lão cũng quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt mang theo một tia khen ngợi.
Mặc dù đã các đệ tử nói về Lâm Tam này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, trên người đối phương khời động hạo nhiên chính khí, vừa nhìn liền biết y có một đoạt cơ duyên sơ đồ với mình.
“Nhị ca!”
Thất trưởng lão giống như nhìn thấu suy nghĩ của Nhị trưởng lão, bất động thần sắc ngăn cản trước mặt Lâm Tam, lại mở miệng hỏi: "Hiện tại Long Ngạo Thiên chỉ sợ đã nhận được tin tức, ngươi cảm thấy hắn sẽ làm ra quyết định gì?”
“Lấy sự hiểu biết của bản đế với Long Ngạo Thiên......”
Nhị trưởng lão thu hồi ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hắn không chỉ tâm cao khí ngạo, mà còn là người cực kỳ tự phụ, có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không giữ lại qua đêm."
“Có thù tất báo?”
Trong lòng Diệp Thần hoảng hốt, sợ Tiên Minh sẽ giao mình ra ngoài.
“Đều là lỗi của ngươi!”
Lâm Tam lập tức ném đi ánh mắt giết người, hận không thể bổ đôi Diệp Thần ngay tại chỗ.
Nếu như không phải súc sinh Diệp Thần này làm loạn với vợ người ta thì Long Ngạo Thiên cũng sẽ không cắn chết không buông, y không dám tưởng tượng cuộc chiếc Tiên Minh và Chiến Thần điện sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu sinh mệnh vô tội.
“Ta mẹ nó......”
Cả người Diệp Thần sắp điên rồi, hoài nghi Lâm Tam chỉ định có tật xấu gì.
Hắn đã nói mấy trăm lần không phải mình làm, nhưng Lâm Tam tình nguyện tin tưởng tiện nhân Tần Phong kia, cũng không tin tưởng hắn mới là người bị hại.
“Chẳng lẽ trận chiến này thật không thể tránh khỏi?”
Thất trưởng lão nhíu mày, tâm tình cũng có chút phiền não.
Tuy rằng nàng đã sớm muốn đánh một trận với Long Ngạo Thiên, để báo thù cho vị hôn phu đã chết, nhưng nó phải được xây dựng trên cơ sở có thể thắng, nàng cũng sẽ không bị thù hận che mờ mặt mà đi chạy đi tặng đầu người.
“Cho nên lão đại đánh một nước cờ hiểm!”
Nhị trưởng lão nói: "Hắn phái ta tới hỗ trợ ngươi, nhưng cũng phái người đem tin tức tiết lộ cho Tô gia Tâm Ngữ tiên tử, toàn bộ Tiên giới có thể khuyên được Long Ngạo Thiên, e rằng chỉ có vị Tâm Ngữ tiên tử này."
“Tô gia Tâm Ngữ tiên tử!?”
Thất trưởng lão có chút xuất thần, trong đầu hiện ra một thân ảnh tuyệt mỹ.
Hình ảnh vừa chuyển, trên thuyền rồng.
“Vô liêm sỉ!”
Long Ngạo Thiên nhìn chiến báo trong tay, vẻ mặt phẫn nộ mà xé nát: "Diệp Thần tiểu nhi nhục nhã Đế vương, Tiên Minh cũng muốn tham gia náo nhiệt, vậy thì đánh!!"
“Đế Quân xin nghĩ lại!”
Hồng Liên vội vàng khuyên nhủ: "Hiện tại chúng ta chưa thể khai chiến với Tiên Minh, làm không tốt còn bị kéo vào vũng lầy chiến tranh…”
“Câm miệng!”
Long Ngạo Thiên phẫn nộ cắt ngang nói: "Trận chiến này không phải do Đế quân muốn khơi mào, là Tiên Minh chủ động, nếu bọn họ muốn đánh, vậy thì đánh đi, Đế quân từ khi sinh ra đến nay chưa từng sợ ai.”
“Ngạo Thiên!”
Một đạo thanh âm như nước như ca vang lên, làm cho Long Ngạo Thiên lập tức tiêu tan lửa giận.
Chỉ thấy một nữ tử mặc xiêm y hoa lệ, dáng người uyển chuyển tuyệt mỹ đi vào.
Khuôn mặt nàng thanh lệ, lông mày như viễn sơn, đôi mắt sáng ngời như sao, khóe môi hơi vểnh lên, mang theo nụ cười rạng rỡ như gió xuân.
Mái tóc dài như thác nước chảy xuôi trên đầu vai, da thịt trắng nõn không tỳ vết, giống như thổi qua liền có thể phá. Dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, như một trận gió có thể mang nàng đi, quanh thân tản ra một cỗ khí tức thanh nhã thoát tục, làm cho người ta không khỏi say mê.
“Bái kiến Tâm Ngữ tiên tử!”
Đám người Hồng Liên vội vàng hành lễ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng Long Ngạo Thiên không tiếp nhận Tâm Ngữ tiên tử từ, nhưng trong lòng đã sớm tán thành đối phương, cũng là nữ nhân duy nhất có thể khuyên nhủ Long Ngạo Thiên.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Long Ngạo Thiên thu hồi một mặt nóng nảy, khôi phục phong thái chiến thần Tiên giới.
“Đến khuyên ngươi nghĩ lại đi!”
Tâm Ngữ tiên tử bằng vào quan hệ thân mật song phương, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tuy rằng ngươi được khen là Tiên Đế mạnh nhất Tiên giới, nhưng tốc độ phát triển của Chiến Thần Điện quá nhanh, xa không bằng nội tình thâm hậu của Tiên Minh cùng Lăng Tiêu Cung, một khi ngươi bị cuốn vào, người phía dưới chắc chắn tổn thất thảm khốc, ngươi cũng không hy vọng nhìn thấy loại chuyện này xảy ra…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận