Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 293. Tuyển Chọn Hoa Khôi

Chương 293. Tuyển Chọn Hoa Khôi
Trên sông Tần Hoài, tiếng người huyên náo.
Trên thuyền hoa ở hai bên bờ sông đều là những thân sĩ đọc đủ thứ thi thư, giữa sông là từng đầu thuyền nhỏ, phía trên mỗi đầu thuyền nhỏ là người ứng hoa khôi trong trang phục lộng lẫy.
Một người có học thức tức giận nói: “Ăn mặc như vậy thật không đứng đắn!”
Chư vị thân sĩ cảnh cáo nói: "Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện người khác!"
Lão bản nương nở nàng mỉm cười giới thiệu: “Công tử, đợi lát nữa các hoa khôi sẽ cưỡi thuyền nhỏ dọc theo sông Tần Hoài, nếu như ngươi ưu thích vị hoa khôi nào thì có thể dùng một linh thạch cực phẩm mua một đóa hoa rồi ném lên thuyền nhỏ của nàng, cuối cùng người nào có hoa nhiều nhất thì chính là hoa khôi.”
“Một đóa hoa có gia một linh thạch cực phẩm!?”
Tần Phong nhịn không được cảm khái một tiếng.
Bọn hắn thế mà dựng ra một chương trình khen thưởng lừa gạt, các du khách tiêu tiền xem náo nhiệt, chỉ có một đại ca bên cạnh bỏ ra tiền vàng cùng thể lực, thay mọi người gánh chịu tất cả.
Lão bản nương nở nang đi tới, nói: “Công tử, hoa khôi mà chúng ta cử ra tên là Uyển nhi, ngươi nhớ ủng hộ nàng nhiều nha!”
"Uyển nhi!?"
Tần Phong quay đầu nhìn về phía thuyền nhỏ bên cạnh hoa thuyền, chỉ thấy phía trên có hai nữ nhân, tướng mạo không khác biệt lắm.
Lão bản nương nở nang giới thiệu: “Kia là Uyển nhi cùng mẫu thân của nàng!”
"Không phải chứ!?"
Tần Phong rất là hiếu kì hỏi: "Dáng dấp không sai biệt lắm, không phân rõ ai là ai!?"
"Cái này ta cũng không biết rõ!"
Lão bản nương nhón chân lên, thổi khí bên tai Tần Phong: “Không bằng công tử đoạt một hoa khôi, tự mình bế về phòng để tìm kiếm đáp án.”
Ngọa tào!
Quả nhiên là nhân sĩ chuyên ngành!
Mấy câu liền khiến hắn có xúc động bỏ tiền ra tìm kiếm chân tướng!
"Hô hô. . ."
Tần Phong vội vàng hít sâu vài hơi.
Ầm!
Tiếng chiêng đồng vang lên, chư vị thân sĩ lập tức hoan hô, đem hoa hồng mình mới mua được, ném về phía thuyền nhỏ mà mình ngưỡng mộ trong lòng.
"Cuộc sống của người có tiền chính là buồn tẻ mà vô vị như vậy!"
Tần Phong nhịn không được cảm khái một tiếng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, mấy vạn đóa hồng ném vào trong thuyền nhỏ, cũng có nghĩa là được ban thưởng mấy vạn linh thạch cực phẩm.
"Lão đại, ngươi xem!"
Thiên Quân đột nhiên đi bên người Tần Phong, ánh mắt nhìn về phía thuyền hoa đối diện.
Chỉ thấy trên thuyền hoa đối diện có hai bóng dáng quen thuộc, chính là hai vị thánh tử Trần Tổ cùng Diệp Long, hai người đều ôm lấy một vị tỷ tỷ xinh đẹp, cười cười nói nói, thỉnh thoảng còn mua hoa đồng ném xuống mấy thuyền nhỏ.
"Hai người này thật sự liên thủ!!"
Trong lòng Vạn Mã bỗng nhiên giật mình, nhớ tới phân tích của Tần Phong.
Tần Phong nói Lục Đạo Đế Quân đang ở tầng thứ năm, ông ta muốn Trần Tổ liên thủ với Diệp Long đối kháng với Tần Phong, hiện tại quả thật như Tần Phong dự liệu, song phương đã liên thủ kết thành đồng minh.
"Ai u, đây không phải đệ tam Thánh Tử Tần Phong sao? !"
Diệp Long cũng nhìn thấy Tần Phong ở phía đối diện, âm dương quái khí mà nói: "Bản Thánh Tử nếu như nhớ không lầm, ngươi năm nay mới mười lăm tuổi, làm sao? Gấp gáp như vậy!?”
"Đệ tam Thánh Tử Tần Phong!!"
Hai bên bờ sông Tần Hoài vừa mới náo nhiệt thì lập tức trở nên yên lặng khi nghe thấy danh tự của Tần Phong, các tỷ tỷ hoa khôi thì hai mắt sáng bừng, nhìn chằm chằm Tần Phong, chư vị thân sĩ thì ý vị thâm trường nhìn về phía hắn.
"Hắn chính là Tần Phong!!"
Hai mắt của lão bản nương lập tức phát sáng, trái tim nhỏ đập thình thịch liên hồi, nàng ta vội vàng khoát tay để mấy thị nữ lui xuống, còn mình thì tiến lên, muốn đích thân hậu hạ tốt vị gia gia này.
Tần Phong không nhanh không chậm, nói: "Ta là một thiếu niên mười lăm tuổi muốn bắt chước người ta học đòi văn vẻ, cho nên tới đây xem một chút, không giống ngươi, Diệp Long thánh tử, một, hai, ba, đi mua đơn."
"Phốc!!"
Thân sĩ toàn trường vội vàng nín cười, cảm thấy Tần Phong thật sự là quá độc ác.
"Ngươi muốn chết!!"
Diệp Long thẹn quá hoá giận mà nhảy lên khỏi thuyền hoa, thể thẳng tắp như trường hồng, bay về phía Tần Phong.
“Đã nói là ta tới học đòi văn vẻ, tại sao lại đấu văn mà hết lần này đến lần khác đòi đấu võ!?”
Tần Phong đã chuẩn bị tốt ngâm thơ, đáng tiếc hoàn cảnh lớn không cho phép, chỉ có thể hơi nhún chân đạp một cái, áo trắng phất phơ bay lên không nghênh chiến.
"Diệp huynh, ta đến giúp ngươi!"
Trần Tổ nhanh chóng hướng phóng ra một bước phía trước, cũng theo trên mặt thuyền hoa đằng không mà lên.
"Ba đại Thánh Tử khai chiến!"
Toàn trường lập tức sôi trào lên, nhao nhao chạy đến quan sát.
Ông! Ông!
Một loạt tiếng kiếm lanh lảnh vang vọng khắp hư không, nước sông Tần Hoài dài mười dặm cũng bắt đầu chảy xiết.
"Cái gì? Thiên Tông nhất trọng!"
Trần Tổ, Diệp Long trong lòng giật mình, thực tế nhìn không thấu Tần Phong.
Chẳng lẽ hắn dùng thủ đoạn đặc biệt để che giấu tu vi, hay là hắn thật sự có thể đột phá nhanh chóng bất kể căn cơ? Hắn ở Nguyệt Thần Cung bảy năm đã đột phá đến cảnh giới nào, thực lực hắn hiện tại có phải là thật hay không?
Hưu! Hưu!
Từng đạo kiếm khí cực lạnh từ sau lưng Tần Phong bắn ra, kiếm ảnh quét qua toàn trường như bão tuyết, khiến cho những tiểu tỷ tỷ ăn mặc đơn giản kia chịu không nổi mà run bần bật.
Phịch một tiếng!!
Ba người họ va chạm mạnh vào sông Tần Hoài, năng lượng phân tán tạo ra sóng gió, khiến các mấy vị hoa khôi trên thuyền nhỏ nhao nhao rơi xuống nước.
"Linh Linh tiểu thư đừng sợ, ta biết bơi, ngươi không cần loạn!"
"Uyển nhi tiểu thư đừng hốt hoảng, nhanh bắt lấy cây gậy này, ta kéo ngươi đi lên!"
"Mạt Mạt tiểu thư không nên gấp, ta sẽ cấp cứu, thổi hơi!”
". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận