Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 915 - Có nên nối lại tiền duyên!?



Chương 915 - Có nên nối lại tiền duyên!?




"Bảy vị sư tỷ, không ngại ngồi chung bàn đúng không!?”
Tần Phong cũng mặc kệ Thất Miêu có đồng ý hay không, thế là mang theo Nhị đệ mạnh mẽ chen vào.
Cũng không quên tới nơi này muốn làm chuyện đứng đắn, thuần thục cầm lấy lấy một chân giò ăn bắt đầu ăn.
Mà Tần Hạo thấy anh ruột đã động đũa, rốt cuộc không áp chế được huyết mạch trong cơ thể, vội vàng cầm lấy một con heo sữa nướng, biểu diễn cái gọi là ba miệng một con heo trước mặt mọi người.
“Ta không biết bọn hắn!”
Vu Lan cùng Giang Linh đang tức giận lập tức mất bình tĩnh, vội vàng tìm bàn ngồi xuống, còn đem mặt mình ngăn trở, sợ bị người nhận ra mình đang yêu đương với huynh đệ Tần gia.
"A đây!!"
Đám người Mộc Tú đều nhìn đến ngây người.
Trước kia đã nghe nói người Tần gia ăn tiệc ngon, nhưng không nghĩ tới bọn họ ăn chuyên nghiệp như vậy.
"Hắc hắc..."
Thất Miêu cảm nhận được ánh mắt bốn phía, chỉ có thể xấu hổ cười cười, không quên nhắc nhở: "Tiểu sư đệ, nghi thức đại hôn người ta còn chưa bắt đầu, sao ngươi lại ăn trước!?”
“Hắn thành thân của hắn, ta ăn của ta, cái này lại không mâu thuẫn!”
Tần Phong nói hợp tình hợp lý, miếng cắn vào miếng giò heo.
“Đúng vậy, chúng ta cũng đã tặng lễ xong!”
Tiểu Bạch cũng gia nhập đại quân ăn tiệc, bưng lên một đĩa đậu phộng bắt đầu đổ vào miệng.
"Hắc hắc..."
Thất Miêu xấu hổ cười cười, có chút cảm giác quê độ muốn chết.
"Tần Phong, ngươi cố ý gây sự có phải hay không!?"
Thiên Tú nghe được tin tức nhanh chóng chạy tới, thiếu chút nữa bị tức hộc ba lít máu.
Hôm nay chính là ngày đại hỉ của gã, tới cũng đều là đại nhân vật có máu mặt trong Hoang Cổ, nhưng tên hỗn đản Tần Phong này không chỉ tặng lễ keo kiệt, còn phải hết lần này đến lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của gã.
"Gây chuyện? Không có nha!”
Trong ánh mắt Tần Phong tràn đầy vô tội, sau đó vẻ mặt chân thành nói: "Nhị đệ ta ăn hết heo sữa quay rồi, ngươi có thể đem lên hai con nữa hay không, một con ăn, còn một con đóng gói đem về!”
“Khụ khụ..."
Toàn trường mọi người thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.
Vốn tưởng rằng Tần Phong ít nhiều sẽ thu liễm, ai biết hắn căn bản không đem Thiên Tú để vào mắt, hoàn toàn đem nơi này trở thành quán ăn tự phục vụ.
"Tần Phong, ngươi, ta..."
Thiên Tú tức giận đến máu dồn lên não, siết chặt nắm đấm tay.
Không trực tiếp động thủ, cũng không phải do tình tính gã tốt, mà là sợ sau khi động thủ thì gã sẽ không có cơ hội hối hận.
Năm đó Tần Phong lấy tu vị Nhập Cảnh đạo đả thương gã, hiện tại đột phá tới Chuẩn Đế sơ giai, ngay cả thượng giới tiên nhân đều chết trong tay hắn, bên cạnh còn có một thiếu niên chí tôn.
Gã làm người kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa là không có đầu óc!
Tần Phong lúc này cũng không phải chuẩn đế sơ giai bình thường, làm không tốt hôm nay bọn họ ăn tiệc đại hôn của gã, ngày mai có thể ăn tiệc tang lễ của gã.
"Là ta chậm trễ!!"
Thiên Tú cân nhắc ưu nhược điểm xong, quyết đoán nói: "Đi đến bàn Tần đại công tử bên này, đem hai con heo sữa nướng, hắn là khách nhân tôn quý nhất của bổn đế, có nhu cầu gì đều phải thỏa mãn tất cả.”
“A? vâng!”
Thị nữ bốn phía đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng cung kính đáp ứng.
"Không phải chứ?!"
Tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, không thể tin được Thiên Tú lại chịu xuống nước.
Phải biết trong Tứ Tú Hoang Cổ, Thiên Tú là cuồng vọng nhất, ỷ vào phía sau có Võ Lăng Thánh Địa làm chỗ dựa vững chắc, phàm là có người dám đắc tội gã, thì nhất định thề sống chết mới nghỉ.
Nhưng bây giờ một tên gia hỏa cuồng vọng, lại mới đột phá đến đại đế, bị người ta cố tình tới làm loạn đại hôn, lại chấp nhận xuống nước với Tần Phong.
Điều này gián tiếp chứng minh, Tần Phong quả thật không thể trêu vào!
"Hừ!!"
Thiên Tú cảm giác hiện tại đang vô cùng tức giận, xoay người hừ hừ đi tới động phòng.
"Muốn đi!?”
Tần Phong nhìn Thiên Tú rời đi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngoài ý muốn.
Vốn tưởng rằng Thiên Tú sẽ nhịn không được động thủ, chính mình nhân cơ hội chặt đứt tuệ căn của gã.
Nhưng ai biết gã cư nhiên cứng rắn nhịn xuống, làm cho hắn không thể đứng ở điểm cao đạo đức chỉ trỏ đối phương, hiện tại chỉ có thể đi động phòng của gã, gõ gõ đập đập.
Lúc này ——
Tam Lộng đại sư mang theo Lâm Uyên, đi tới bên ngoài phòng tân nương.
Vốn Lâm Uyên thêm chút tiền dầu thơm kia, cũng không thể để cho Phật tổ cảm nhận được thành ý của hắn.
Nhưng sau khi vô tình nói ta thân phận đại thiếu gia Lâm gia, Phật tổ đột nhiên cảm thấy hắn có duyên với Phật, quyết định tự mình xuất mã cầu duyên cho hắn.
“Thật không nhìn ra, hắn cư nhiên đến từ Lâm gia!”
Tam Lộng đại sư liếc mắt nhìn Lâm Uyên, biết mình sắp phát tài rồi.
Lâm gia này không phải Là Lâm gia của thành Thiên Tam, mà là thế gia tu tiên của Hoang Cổ.
Bọn họ không thuộc về Hoàng triều Đại Hạ, cũng không thuộc về Âm Nguyệt Hoàng Triều.
Độc lập giống như Vô Song thành, lấy luyện đan nổi danh cả Hoang Cổ, trong gia tộc còn có một gã luyện đan sư thần cấp tọa trấn.
Tuy rằng không nổi tiếng bằng đệ nhất thế gia Tần gia, nhưng ở Hoang Cổ cũng là đại thế gia có thể xếp vào thứ 10.
Nếu Uyên tổng sớm một chút bộc phát ra thuộc tính cường đại của mình, tiểu sư muội chỉ sợ đã sớm ôm ấp, căn bản sẽ không gả cho sư phụ của hắn, trở thành sư nương của hắn.
"Đại sư, ta cùng tiểu sư muội thật sự còn có duyên sao!?"
Lâm Uyên không hề nhận ra gia sản bị theo dõi, trong đầu đều là có thể tiếp tục đưa điểm tâm cho tiểu sư muội hay không.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại nói: "Bần tăng đã tiêu hao lượng lớn công đức, vì thí chủ cầu tới một đường chi duyên, hiện tại bần tăng liền đi vào ngủ phục nàng, tin tưởng nàng nhất định sẽ trở lại trong vòng tay của thí chủ.”
“Đa tạ đại sư!”
Lâm Uyên sau khi nghe xong thì mừng rỡ như điên, rốt cục có thể ở cùng một chỗ với tiểu sư muội.
Tuy nhiên khi hắn nhớ tới sư phụ Thiên Tú, tâm tình vui sướng lập tức phai nhạt không ít, không biết có nên cùng tiểu sư muội nối lại tiền duyên hay không...



Bạn cần đăng nhập để bình luận