Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 541. Con lừa hói đáng thương

Chương 541. Con lừa hói đáng thương
Thúy Trúc Phong.
Từ sau khi Tần Phong tiễn Hồng Hạnh và Phong Tình đi thì liền sống một cuộc sống cực kỳ tự giác.
Hôm nay xem Thái tử phi nhảy điệu tế lễ, ngày mai xem Thái tử phi nhảy Bạch Lộ chi vũ, ngày mốt cũng xem Thái tử phi nhảy điệu hoa thần chi vũ, ngày mốt nữa nhìn Thái tử phi nhảy thần nữ bổ quan, sinh hoạt phải nói là vô cùng kỹ luật.
"Mỗi ngày ca múa mừng cảnh thái bình, nam nhân chí tử là thiếu niên!"
Tần Phong nhìn Thái tử phi nhảy múa mà không khỏi cảm khái một tiếng, phát hiện căn bản nhìn không chán, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy tiếc hận thay Thái tử phi, cảm thấy nàng sinh nhầm thế giới.
Tuy rằng nàng không có thiên phú tu luyện gì, nhưng cầm kỳ thư họa lại thuần thục, thêu thùa, trà nghệ, làm vườn, trù nghệ, múa...Tất cả đều có thể khiến sao hạng A phải gào thét.
“Đây quả thực chính là hôn quân!”
Trong ánh mắt Hữu Dung tràn đầy ghét bỏ, lại thừa dịp Tần Phong không chú ý, vội vàng đem một quả nho nhanh chóng nhét vào miệng.
Đúng lúc này ——
Một tiếng cười sảng khoái từ nơi xa truyền đến, “A Di Đà Phật, thí chủ thật có phúc khí!”
“Không so được với Đại sư!"
Tần Phong vội vàng khiêm tốn nói: "Lúc trước ta vì chút phúc khí này, bị tướng công nàng dẫn nửa Đại Hạ hoàng triều đuổi theo đánh, đến bây giờ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. "
“Cái gì!?"
Tam Lộng đại sư nhất thời bị chỉnh, cũng không biết nên nói cái gì.
Hắn ta là một người xuất gia, cũng chỉ thích giết người phóng hỏa, siêu độ vật lý, ngẫu nhiên dò xét u hùng gì đó, nơi nào đã gặp qua loại kiêu hùng tham luyến thê tử của người khác.
“Chán ghét!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái tử phi đỏ lên, ngượng ngùng chạy về phòng trúc.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng niệm phật, rồi mới mở miệng nói tiếp: “Thí chủ chúng ta nói về chính đề, bần tăng đã hóa duyên trở về, không biết thân thể ngươi bây giờ có thể luyện chế thần khí hay không!?”
Tần Phong hỏi ngược lại: "Được hay không phải xem đại sư hóa bao nhiêu duyên!”
“Có liên quan gì đến hóa duyên!”
Mặc dù trong lòng Tam Lộng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn lấy vật liệu ra.
Chỉ thấy bàn tay to của hắn vung ra một ngọn núi, ngũ quang thập sắc thiếu chút nữa sáng mù mắt mọi người.
Tuy nói vật liệu hiếm trong bảo khố Đại Quang Minh Tự bị Tần Phong dọn gần như sạch sẽ, nhưng những thứ còn lại vẫn là trân bảo hiếm có hiếm thấy, ném ra ngoài đều có thể khiến cho một hồi mưa máu tanh phong.
"TM này gọi là Hóa Duyên!?"
Thiên Quân, Vạn Mã bị phá vỡ lớp phòng ngự, phát hiện lúc trước mình chọn sai chức nghiệp.
Đi theo Tần Phong làm việc ba năm, một hào tiền lương không lấy được, còn thường xuyên giúp Tần Phong chắn đao vứt bỏ nửa cái mạng, sớm biết lúc trước đã cạo trọc đầu tìm chùa miếu xuất gia.
“Đại Quang Minh tự xong rồi!”
Cách đó không xa Mộc Tú đang tu luyện liền chậm rãi mở mắt ra, không cần tính cũng biết Đại Quang Minh tự xong rồi, bằng không Tam Lộng không có khả năng xuất ra nhiều bảo bối như vậy.
Tuy nhiên hắn không có cảm thấy Đại Quang Minh tự có bao nhiêu đáng thương, cũng không nhìn bản thân có mấy cân mấy lượng, cư nhiên muốn đem Huyết Nguyệt yêu nghiệt nhốt ở trong chùa ngàn năm.
Lúc này Tề Tu Viễn đang tu luyện bên cạnh cũng mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Tam Lộng lập tức cảnh giác.
Không cách nào tin được sát khí xuất gia sẽ nặng như vậy, vẫn là hạ thủ với môn phái nhà mình.
“Con lừa hói này rốt cuộc đã trải qua cái gì!”
Tề Tu Viễn nhớ tới lần trước Tần Phong đã từng nói qua, Tam Lộng trộm đi tiên cốt của Đại Quang Minh tự, trực giác nói cho hắn biết, Tam Lộng sở dĩ biến thành như vậy, chắc chắn có liên quan đến tiên cốt.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại, niệm một tiếng phật hào nói: "Thí chủ, những vật liệu này đủ rồi chứ!?”
“Không sai biệt lắm!”
Tần Phong trong lòng yên lặng tính toán.
Tử Diên cần thần cấp nguyệt luân, Thiên quân, vạn mã cần một trang phục mới. Mộc Tú cần một cái Thái Ất Cửu Cung Bát Quái bàn. Tề Tu Viễn cần một thanh thần cấp đại đao. Bạch Khởi cần một thanh trường đao thần cấp. Vạn Lý Lãng cần một thanh trường thương thần cấp. Bạch Nhật cần một thanh trường cung thần cấp...
Còn có quạt gấp của hắn cũng muốn thăng cấp, Thiên Tàm Ti cũng thiếu chút vật liệu hỗ trợ.
Tính ra như thế, miễn cưỡng đủ dùng...
"Không sai biệt lắm!?"
Tam Lộng nhìn vật liệu chất thành núi nhỏ, cả người lâm vào trầm tư.
Dựa theo lý giải của hắn ta thì nhiều vật liệu như vậy phải luyện chế được ít nhất mười kiện thần khí, nhưng hiện tại Tần Phong lại nói chỉ miễn cưỡng đủ dùng.
Rốt cuộc là do hắn ta không hiểu luyện khí, hay là điểm ranh giới cuối của Tần Phong quá linh hoạt!?
“Đại sư, ngươi cũng không hiểu!”
Tần Phong giống như nhìn ra nghi hoặc của Tam Lộng, bắt đầu phổ cập khoa học nói: "Ngươi chỉ nhìn thấy những thần khí kia uy lực cường đại, nhưng lại không nhìn thấy chua xót ở phía sau lưng bọn chúng, sau lưng mỗi một kiện thần khí, đều là từng kiện thần khí nghiền nát tích lũy kinh nghiệm.”
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng chắp hai tay lại niệm phật hiệu, đồng ý với lời giải thích này của Tần Phong.
Dù sao chỉ riêng vật liệu của Đại Quang Minh tự cũng đủ luyện chế hơn mười thanh thần khí, phóng mắt nhìn toàn bộ Hoang Cổ càng không cần phải nói, nhưng gần vạn năm Hoang Cổ vẫn chỉ có mười kiện thần khí.
Có thể thấy được thần khí khó thành cỡ nào!
“Con lừa hói đáng thương!”
Mộc Tú cùng Tề Tu Viễn cho Tam Lộng một cái ánh mắt đồng tình, biết hài tử này đã bị Tần Phong lừa gạt.
Cái gọi là tỷ lệ luyện khí thành công chỉ là đối với Luyện Khí Sư Hoang Cổ mà thôi, còn đối với luyện khí sư thượng giới mà nói, quả thực chính là sinh viên đại học với học sinh tiểu học.
Mà Tần Phong bởi vì leo lên đứng đầu bảng Thiên Tư khí tu, được một vị luyện khí đại lão nào đó ở thượng giới tán thành, hạ xuống truyền thừa luyện khí của thượng giới, đã sớm không để ý đến cái gọi là tỷ lệ thành công, nếu không cũng sẽ không tùy thân mang theo hơn một ngàn thanh thần kiếm.
Tóm lại một câu...
Ngươi có thể hoài nghi Tần Phong có phải là đệ nhất vô sỉ Hoang Cổ hay không, nhưng ngươi tuyệt đối không thể hoài nghi thiên phú đệ nhất khí tu thiên tư bảng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận