Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1595 - Trách nhiệm lớn



Chương 1595 - Trách nhiệm lớn




“Hả!?”
Đám người Phó Sĩ Khang lập tức nhướng mày.
Vừa rồi chỉ nhớ đến Đại Tiên Thiên Chí Bảo mà quên mất thân phận đệ tử Tiên Minh của Tần Phong, hơn nữa hắn rời Linh Chi Bí Cảnh lâu như vậy, không ai biết hắn có đem tin tức truyền về Tiên Minh hay không.
“Thật sao?”
Mộ Dung Tĩnh vẫn rất khẩn trương, tuyệt không dám thả lỏng.
Dù sao Đại Tiên Thiên chí bảo cũng rất hấp dẫn, ngay cả Tiên Đế gặp phải cũng khó thể giữ được bình tĩnh, vạn nhất đối phương không chịu nổi hấp dẫn, chỉ dựa vào thân phận đệ tử thân truyền của trưởng lão Tiên minh thì có thể chấn chiếp tính tham lam.
“Tiểu sư muội đừng hoảng hốt, sư huynh tới đây!”
Không đợi Tần Phong hóa thân thành nam nhân ấm áp an ủi, một giọng nói vang dội từ phương xa truyền đến.
Chỉ thấy phía chân trời xa xôi có một gã nam tử cấp tốc mà đến, mặc một bộ bạch y, toàn thân tản ra khí chất thanh nhã cao quý.
Chính là danh sách thứ ba của Tiên Minh, Từ Càn Khôn!
Mặc dù thế lực khắp nơi phong tỏa Linh Chi bí cảnh, không cách nào dùng đá truyền tin liên lạc bên ngoài, nhưng mất liên lạc lâu như vậy cũng khiến cao tầng Tiên Minh nghi ngờ, do đó liền phái Từ Càn Khôn tới xem xét đã xảy ra chuyện gì.
Ai biết gã vừa đến liền nhìn thấy, có người muốn khi dễ tiểu sư muội.
"Cơ hội biểu hiện đã tới!"
Từ Càn Khôn lập tức kích động.
Từ sau lần trước nhìn thấy Mộ Dung Tĩnh ở Tàng Thư Các Chi, trong đầu gã đều là thân ảnh của vị tiểu sư muội này, trước kia không chút gợn sóng cũng nhấc lên thủy triều mãnh liệt.
“Thái sư huynh!”
Tần Phong nhìn thấy đối phương, lập tức kinh hỉ kêu to......
“Ta họ Từ!”
Từ Càn Khôn vừa nhìn thấy Tần Phong, sắc mặt lập tức đen xuống.
“Biết rồi, Thái sư huynh!”
Tần Phong trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt tiếp nhận phê bình.
“Ngươi......”
Từ Càn Khôn tức xanh mặt, thật muốn cho Tần Phong một gậy.
“Từ sư huynh, nhìn thấy ngươi thật sự là quá tốt rồi!”
Mộ Dung Tĩnh giống như là thấy được cứu tinh, tâm nhắc tới cổ họng cũng thả lỏng.
Tuy rằng Từ Càn Khôn chỉ có tu vi Tiên Quân cảnh đỉnh phong, nhưng gã chính là bài danh thứ 8 Võ tu Thiên Tư bảng, vượt cấp khiêu chiến Tiên Vương cũng là chuyện đơn gian như uống nước.
“Tiểu sư muội....”
Vừa nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Tĩnh, cơn giận của Từ Càn Khôn lập tức tiêu tan.
Tuy nhiên sau khi nhìn thấy Tần Phong và Mộ Dung Tĩnh nắm chặt mười ngón tay, sắc mặt lại lập tức đen xuống: “Xem ra, ta tới không đúng lúc!”
"Không, ngươi đến đúng lúc!"
Tần Phong đưa mắt khẳng định, sau đó quay đầu nhẹ giọng an ủi: "Tiểu sư muội, lần này muội có thể yên tâm, đợi lát nữa nếu bọn họ dám động thủ, để Thái sư huynh ở phía trước, như vậy có thể tranh thủ thời gian chạy trốn cho chúng ta.”
“Ta nghe Tần sư huynh!”
Mộ Dung Tĩnh lập tức lộ ra biểu tình nhu thuận, nắm chặt bàn tay to của Tần Phong.
“Oa, kích thích như vậy!?”
Hữu Dung giống như phát hiện ra đại lục mới, ở một bên nhìn đến say sưa.
“Tiểu sư muội......”
Từ Càn Khôn thấy Tần Phong xem mình là cẩu sứ, tức giận biến sắc nói: "Ngươi, ngươi mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng, người này phong lưu thành tính, chân đạp hai thuyền, đê tiện vô sỉ, không có giới hạn, ngươi làm sao có thể ở cùng với hắn?”
“Cái gì gọi là phong lưu thành tính, cái gì mà chân đạp hai thuyền?!”
Tần Phong lập tức không vui, nói: "Trong nhà của ta còn có bốn vị phu nhân, bốn vị hồng nhan, bốn vị hầu gái, một vị tình nhân, còn có cái này cũng thể gọi là đê tiện vô sỉ, không có giới hạn cuối, cái này gọi là ngưu ngưu càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, vì thế ta một khắc cũng không dám buông lỏng, xây dựng nhà cao cửa rộng, che chở cho muội tử thiên hạ, ta chỉ đơn thuần muốn các muội tử xinh đẹp có mái nhà ấm áp, như vậy thì có gì sai?”
“Mẹ kiếp!!”
Bốn phía lập tức phun hương thơm.
Bọn họ thật sự rất muốn lớn tiếng hỏi Tần Phong, làm thế nào mà hắn có thể nói ra lời không biết xấu hổ như thế, nhưng khẩu khí lại nhiệt huyết hết lòng.
"Hô hô!"
Lục gia phun ra một vòng khói thật sâu.
Làm một lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, cũng từng gặp rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng người không cần mặt như Tần Phong thì đây đúng là lần đầu tiên diện kiến.
“Bốn vị phu nhân? Bốn vị hồng nhan? Một vị tình nhân!?”
Trong lòng Mộ Dung Tĩnh lập tức run rẩy.
Tuy rằng nàng đã sớm biết bên cạnh Tần Phong có rất nhiều nữ nhân, nhưng sau khi nghe được trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, chuyện này hoàn toàn không giống với tình yêu mà nàng chờ mong.
“Bốn vị hồng nhan!?”
Hữu Dung bẻ ngón tay, bắt đầu đếm.
Hiện tại bên người Tần Phong ngoại trừ bốn người hầu gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cũng chỉ có bốn người nàng, Vu Lan, Tiểu Nhu, Tiêu Cửu Nương không cướp được danh tiếng, cho nên nàng chính là một trong bốn vị hồng nhan trong lòng Đại Ma Vương.
“Ngươi, ngươi thật sự không cần mặt......”
Từ Càn Khôn nhận nhịn nửa ngày, rốt cục nghẹn ra một câu.
“Mặt!?”
Tần Phong ghét bỏ bĩu môi, căn bản không coi chuyện này ra gì.
Mặt là vật ngoài thân, mà tiền là vật cần thiết, yêu là vật hại thân, có thể không muốn thì đừng muốn, đây là ba câu cảnh báo hắn nhớ kỹ trong lòng.
Lúc này......
Vẻ mặt của Phó Sĩ Khang và một đám Tiên Vương đang không ngừng biến hóa.
Hiện nay Từ Càn Khôn là danh sách thứ ba của Tiên Minh, biểu thị Linh Chi Bí Cảnh đã bị chú ý tới.
Kế tiếp bọn họ cần mau chóng lựa chọn, là được ăn cả ngã về không liều một phen, hay là cứ như vậy buông tay nhìn Tần Phong rời đi.
“Làm sao bây giờ? Có làm hay không?”
“Làm như thế nào? Hiện tại Tiên Minh đã chú ý tới chúng ta!”
"Đúng vậy, ngay cả danh sách thứ ba cũng phái ra, ai dám động Tần Phong vào lúc này chứ?"
“Đây chính là Đại Tiên Thiên chí bảo, cứ buông tha như vậy sao!?”
“Không riêng như vậy, còn có Thập Hào Tinh Thần Châu, Chúc Dung Hỏa Luyện ấn!”
"Đừng quên, trên người Tần Phong cũng có trọng bảo, Khổn Tiên Thăng, tiên thiên nhất khí y, hơn năm ngàn chuôi tiên kiếm trung phẩm, hơn một trăm thanh tiên kiếm thượng phẩm!"
“Mẹ nó, đây quả thực là một tòa bảo khổ di động!”
“Cho dù có nhiều bảo bối thì cũng phải có mệnh tiêu!”
"Mấu chốt hiện tại Tiên Minh chú ý tới chúng ta, ai dám trắng trợn đoạt bảo bối trên người Tần Phong a!?"
“………”



Bạn cần đăng nhập để bình luận