Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 196. Đến Lúc Tranh Đoạt

Chương 196. Đến Lúc Tranh Đoạt
Lúc này ——
Bên ngoài biển máu.
Sau khi mười mấy vạn người trải qua mấy ngày không ngủ không nghỉ điên cuồng đào móc, rốt cục đã đào rỗng biển máu.
Chỉ thấy toàn bộ biển máu trở thành một mớ hỗn độn, sống sờ sờ bị đào đất ba thước, hoàn toàn nhìn không ra một chút xíu bộ dáng lúc trước.
"Không có!?"
Thế lực khắp nơi nhìn thấy rốt cuộc đào không ra tiên tinh, thì ánh mắt nhìn về phía thế lực bên cạnh cũng thay đổi.
“Đã đến lúc thu lưới!”
Thiên Quân, Vạn Mã lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Quả thật giống như lão đại bọn hắn nói, sau khi ăn xong phần bánh ga to được chia, con người sẽ không dễ dàng đạt được thỏa mãn mà sẽ bắt đầu dùng ánh mắt tham lam nhìn về phía túi của người khác.
Rất nhanh ——
Tần Phong liền biết được tin tức, cũng biết rõ nên làm tròn lời hứa.
Hắn muốn chuyển dời vô điều kiện tin tức mỏ tiên tinh dưới danh nghĩa của Lâm Tam, không bao gồm quyền khai thác, quyền sử dụng cùng quyền cảm kích.
"Lâm huynh, ta đã nói, ngươi đời này nhất định phải bị ta nghiền ép!"
Khóe miệng Tần Phong hiện lên một nụ cười tự tin cùng mị hoặc.
Mặc kệ ngươi trốn đến chỗ nào thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn…
Nguyệt Thần cung.
Nguyệt Thần đã triệu tập toàn bộ cao thủ trong cung lại, bố trí một trận địa, sẵn sàng chuẩn bị khai chiến với quân địch bất cứ lúc nào.
“Chuẩn bị xong chưa!?”
Vẻ mặt của Nguyệt Thần vô cùng uy nghiêm, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ cười nói vô tư thường ngày.
"Chuẩn bị xong!"
Một tiểu tỷ tỷ có tiếng ở bên trong đội ngũ, vội vàng tiến lên phía trước nói: "Tử mẫu âm dương ngọc đã được kích hoạt, Thần Nữ đeo tử ngọc trên người, chỉ cần vừa ra khỏi Côn Luân thì chúng ta lập tức cảm ứng được.”
"Tốt!"
Nguyệt Thần lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, sau khi nhận được tin tức của Tử Diên thì lập tức phất cờ hiệu của Nguyệt Thần cung, ai dám ngăn cản thì đều giết chết, bản tôn về sau còn có thể tự mình đi tiễn cả nhà hắn lên đường.”
"Vâng!!"
Tiểu tỷ tỷ nghiêm túc lĩnh mệnh, muốn nói lại thôi: "Nguyệt Thần đại nhân, Thần Tử hắn. . ."
"Bản tôn nhìn không thấu tên tiểu tử kia…”
Nguyệt Thần cảm thấy đau đầu nói: "Hắn không chỉ cự tuyệt Nguyệt Thần cung, mà còn cự tuyệt thư viện Thiên Hồng, thậm chí hắn có tiến vào bí cảnh Côn Luân hay không, cũng không ai biết rõ."
. . .
Bên trong thư viện Thiên Hồng.
Đế Tú vẫn như thường ngày, tự mình uống đến say khướt.
Nhưng khi một trận gió thổi qua, một tên lão khất toàn thân lôi thôi xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Là ngươi. . ."
Đế Tú mở to đôi mắt say rượu nhìn đối phương, giống như sự xuất hiện của lão không ảnh hưởng đến nhã hướng uống rượu của hắn.
Đối với hắn bây giờ mà nói, chết là giải thoát tốt nhất, đối phương là địch hay bằng hữu đều không quan trọng.
Lão khất thở dài, nói: "Năm đó Đế Tú là kẻ phong lưu phóng khoáng nhất trong tứ tú, thế mà luân lạc tới tình trạng như thế này, ngươi đến cùng là bị khốn ở bên trong chữ tình hay là quá coi trọng hư danh, ta cảm thấy ngươi là cái sau, ngươi luôn cho rằng mình là hoàn hảo, chơi đàn, đánh cờ, thư pháp, vẽ tranh, chiêm tinh, bói toán, võ học các loại, võ công tinh thông, làm sao chịu được danh tiếng bị thiên hạ phỉ báng.”
Bàn tay cầm rượu của Đế Tú ú khẽ run, rượu cũng đã tỉnh. Qua một hồi, hắn mới nhẹ giọng nói: "Nói đi, ngươi tìm ta là vì muốn ta hỗ trợ cái gì, ta không tin ngươi chỉ đến đây tìm ta uống rượu.”
Lão khất cũng không dài dòng, nói ngay vào điểm chính: "Gần đây ta có thu một tên đệ tử, tên là Bạch Nhật, ta đã truyền thừa đến giai đoạn cuối cùng, cần tìm người tới giúp ta hộ pháp, càng nghĩ, chỉ có ngươi thích hợp nhất."
"Ta!?"
Đế Tú cảm thấy vô cùng nghi hoặc, không hiểu tại sao lão lại đến tìm mình.
Lão khất tự tin cười nói: "Bởi vì ngươi, Đế Tú, tự cho là hoàn mỹ, muốn thông thạo mọi thứ trên đời, hơn nữa ta tin tưởng ngươi đã nghe nói qua phương pháp truyền thừa của chúng ta, ta có thể để cho ngươi xem toàn bộ quá trình."
"Tốt, ta bằng lòng!"
Đế Tú không cần suy nghĩ, liền quả quyết đáp ứng.
Hắn đã nghe nói chút ít về phương pháp truyền thừa của lão khuất, nghe nói có thể đem tu vi cả đời trực tiếp truyền vào cơ thể của truyền nhân đời sau, còn không có bất kỳ tác dụng phụ.
Là một đời truyền một đời, một đời càng mạnh hơn một đời.
Lúc này ——
Trong tiểu viện nào đó.
Một nữ tử áo đỏ tuyệt mỹ yêu diễm ngồi trước bàn trang điểm, trong đôi mắt đẹp phảng phất có được ánh sao vô tận, khiến người ta trầm luân.
Người này chính là Bách Biến Ma Quân!
Từ khi gã tu luyện Quỳ Hoa Thần Điển, ngoại trừ tu vi ngày càng tiến bộ thì tâm tính cũng phát sinh biến hóa lớn một trăm tám mươi độ.
Không chỉ có biến thành nữ tử xinh đẹp mặc nữ trang lộng lẫy, mà gã còn đổi thành nghệ danh Tần Phong đặt cho mình trước đó, Đông Phương tiểu thư.
"Cũng không biết rõ chủ nhân, có thích Đông Phương này hay không!”
Đông Phương tiểu thư nhìn qua gương đồng trước mặt, bóp lấy Lan Hoa Chỉ, che môi cười tà mị.
Bởi vì bị Tần Phong đánh lên Tiên Nô Pháp Ấn, có thể cảm ứng được vị trí của Tần Phong, cho nên nhất định phải ăn mặc đẹp đẽ, để có thể nhanh chóng đi gặp Tần Phong.
. . .
Biển máu.
Sau khi mỏ tiên tinh bị đào xong, không khí khẩn trương bắt đầu lan tràn.
"Bầu không khí có chút không đúng a!"
Vu Lan cũng phát giác bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương, nàng phân phó đám người Lam Ma cung nâng cao tinh thần.
Có nữ đệ tử thấp giọng báo cáo: "Thiếu cung chủ, nhóm chúng ta đào ra tổng cộng 12 vạn 4324 mai tiên tinh, nếu như lúc trước thì con số này tuyệt đối có thể để cho Lam Ma cung xưng bá Hoang Cổ, nhưng bây giờ thế lực khác móc ra số lượng cũng không ít hơn chúng ta, điều này khiến cho Lam Ma cũng mất đi ưu thế.”
"Vậy chỉ có thể đánh!"
Vẻ mặt của Vu Lan trở nên uy nghiêm, biết rõ không đánh là không được.
Lý do nhóm các nàng được thế lực của mình đưa đến đây, bỏ ra đại giới đắt đỏ để truyền tống vào bí cảnh Côn Luân, chính là vì tìm kiếm tiên tinh, cũng là vì tự bảo vệ địa vị của mình trong các thế lực ở Hoang Cổ.
Bây giờ các nàng lấy được số lượng tiên tinh cũng không nhiều, đương nhiên cần phải cướp đoạt tiên tinh từ thế lực khác, mới có thể duy trì địa vị của Lam Ma cung.
Từ xưa đến nay, mọi thứ cũng có cao thấp phân biệt giàu nghèo, Lam Ma cung muốn thực lực có thực lực, muốn thế lực có thế lực, thì tại sao phải ngồi ngang hàng với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận