Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 704 - Trời đất bao la



Chương 704 - Trời đất bao la




"Mới Phiêu Miểu ngũ trọng!?"
Đám người Mộc Tú nghe được mà khóe mắt giật giật, có loại xúc động tiến lên tát cho hắn một cái.
Lúc này ——
Tần Phong vì tương lai có thể thuận lợi cướp đoạt thành quả thắng lợi, chỉ có thể ở trong lòng gọi hệ thống đổi một quả Căn Cơ Đan.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ tốn hao 400 vạn điểm phản diện, thành công đổi một quả Căn Cơ Đan phiêu miểu cảnh!”
Tần Phong nuốt căn cơ đan vào bụng, căn cơ trong nháy mắt liền được củng cố, có thể yên tâm lớn mật đi thử đột phá Phiêu Miểu cảnh lục trọng.
Bang một tiếng!!
Tần Phong nhìn một vòng xung quanh Hồ Điệp Cốc, sau đó đánh ra một quyền về phía một khối cự thạch, nương theo một trận tiếng va chạm mãnh liệt, cự thạch cũng dần nứt ra.
Ngay sau đó trên người tiểu la lỵ sáng lên một đạo kim quang, từng đạo phù văn trống rỗng xuất hiện rồi tiêu tán.
"Chủ công!!"
Sắc mặt Mộc Tú không khỏi biến đổi, muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp rồi.
Vừa rồi Tần Phong oanh nát cự thạch, không phải cự thạch bình thường, là trấn hồn thạch giam cầm linh hồn vu nữ Miêu Cương.
Hiện tại Trấn Hồn Thạch vỡ vụn, báo hiệu Miêu Cương vu nữ có thể chạy thoát bất cứ lúc nào.
“Không có gì đáng ngại!”
Tần Phong có hệ thống nhắc nhở nên không chút lo lắng, cũng vừa vặn ở trước mặt tiểu la lỵ xoát độ hảo cảm.
"Ê a, ê a!!"
Tiểu la lỵ đưa tay giữ chặt góc áo Tần Phong, ngoại trừ cảm kích Tần Phong cho nàng tự do, còn ủy khuất chỉ vào Tiểu Bạch, để Tần Phong làm chủ cho nàng.
Chỉ thấy cách đó không xa, Tiểu Bạch vẫn đang lấy đức phục thiềm, đem đầu Kim Thiềm đập ra một cái hố lớn còn chưa dừng tay, cho dù đám người Mộc Tú tiến lên khuyên cũng vô dụng.
Như thể đang đặt quy củ cho Kim Thiềm, để cho nó biết trong nhà ai mới là lão đại.
“Thỏ ta coi như nể mặt chủ ngân!”
Tiểu Bạch thấy ánh mắt Tần Phong nhìn qua, mới không tình nguyện thu hồi gạch đạo đức.
"Ô ô. . ."
Ánh mắt Kim Thiềm nhìn Tiểu Bạch tràn đầy hoảng sợ, vội vàng nhảy vào trong hà bao bên hông tiểu la lỵ, trốn ở bên trong run lẩy bẩy, phát ra tiếng ô ô ủy khuất.
"Quá tàn bạo!!"
Đám người Mộc Tú nhìn đến run mí mắt, phát hiện Tiểu Bạch quả nhiên là chân truyền của Tần Phong.
Có thể cười kể chuyện với ngươi, cũng có thể trở mặt dạy ngươi làm người như thế nào, mặt manh tâm thú là danh hiệu độc quyền của nó.
"Ồ!
Tiểu la lỵ vui vẻ nha nha, nhu thuận đứng ở bên cạnh Tần Phong.
Chỉ là không giống như lúc trước hô đánh hô sát, hiện tại ánh mắt nhìn về phía Tần Phong tràn ngập ngượng ngùng, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt góc áo Tần Phong không muốn buông ra.
Tần Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn ngập cảm giác tội lỗi, trong lòng nhịn không được toát ra hai chữ Ngọa tào thật lớn.
Lúc này --
Diệp Thần đang trên đường chạy trốn.
Bởi vì hóa thân của Tần Phong đột nhiên ra tay cứu Tiểu Nhu, vài tên lính tử trung cũng thừa dịp loạn cứu hắn ra.
Tuy nhiên làm như vậy cũng triệt để chọc giận Nhất Kiếm, mang theo đại đội nhân mã đang đuổi theo bọn họ không rời.
"Đây là cảm giác gì!?"
Diệp Thần đột nhiên ôm ngực mình, lại cảm giác mất đi thứ gì đó.
“Chiến Thần đại nhân!”
Một tên lính tử trung vội vàng mở miệng hỏi: "Nhất Kiếm lại dẫn người đuổi theo, chúng ta bây giờ nên đi đâu!?”
"Đi đâu!?”
Diệp Thần trong lòng đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không biết đi nơi nào.
Hắn hiện tại thân bị trọng thương, khẩn cấp tìm một chỗ chữa thương.
Ba vị trưởng lão ở Bắc Cương đã thần phục Thượng Giới tiên nhân, các thế lực lớn Hoang Cổ cũng đều sợ hãi thượng giới tiên nhân, căn bản không có khả năng thu nhận bọn họ.
Trời đất rộng lớn, nơi nào dung thân!?
"Đúng rồi, Diệp Long!!"
Diệp Thần đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến Diệp Long cùng tộc.
Lúc trước Diệp Long đã tỏ vẻ hắn là hy vọng cuối cùng của Diệp gia, để cho hắn lựa chọn giữa cứ điểm Bắc Cương và Diệp gia.
Sau đó liền truyền ra tin tức hắn là hoàng tộc tiền triều, khẳng định là kết quả do Diệp Long thâu tóm sau lưng, đơn giản là muốn ép hắn trở về kế thừa trăm vạn hắc kỳ quân.
Thay vì ở chỗ này chống đỡ, không bằng đi nương tựa Diệp Long, mượn trăm vạn hắc kỳ quân của đối phương để đông sơn tái khởi.
“Không được!”
Diệp Thần rất nhanh liền phủ định.
Diệp Long là kiêu hùng vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, hiện tại tiên nhân thượng giới giáng lâm, lúc này nhất thời, ai biết Diệp Long có thể bán hắn đi lấy lòng Tiên nhân thượng giới hay không.
Nếu chưa đến đường cùng, vẫn là không nên đi tìm Diệp Long.
Có lính tử trung mở miệng nói: "Chiến thần đại nhân, nếu không chúng ta đi tìm Phong Lâm tiên sinh!?”
"Cũng chỉ có thể như thế!"
Trong ánh mắt Diệp Thần nổi lên một tia chờ mong, biết rất nhanh liền có thể nhìn thấy Tiểu Nhu của hắn.
Lúc này——
Tiểu Nhu đang đi theo phía sau hóa thân Tần Phong, không ngừng cầu xin hắn trở về cứu Diệp đại ca của nàng.
"Lúc ấy không phải ngươi nói cứu Diệp đại ca sao? Vì cái gì chỉ cứu ta, chúng ta trở về cứu Diệp đại ca có được không!?” Tiểu Nhu lộ ra vẻ mặt cầu khẩnm nói.
"U, xem muội muội nói!"
Tần Phong tức giận nói: "Ngược lại ca ca không phải..."
“Không, không, không!”
Tiểu Nhu vội vàng xua tay nói: "Ta không có ý này, ta rất cảm kích ngươi đã cứu ta.”
“Nói như vậy!”
Tần Phong tiếp tục tức giận nói: "Ngược lại có vẻ ta tính toán chi li, không bằng Diệp Thần của ngươi.”
“Ta thật sự không phải ý tứ này!”
Tiểu Nhu nào có gặp qua loại người nổi giận như vậy, hốc mắt đỏ lên cũng sắp khóc.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ khiến ý khó bình của thiên tuyển chỉ tử cấp sử thi khóc, đạt được 20 vạn điểm phản diện!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận