Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 181. Thân Huynh Đệ Khác Cha Khác Mẹ

Chương 181. Thân Huynh Đệ Khác Cha Khác Mẹ
Ngay lúc Tần Phong đang tiếp tục lôi kéo Lâm Tam…
Thì đột nhiên một đám người đang tiến về chỗ bọn hắn, dẫn đầu chính là Lâm Tâm Nhi của Thiên Tâm chi thành.
Lâm Tâm Nhi lạnh lùng nói: "Lâm Tam, bản tiểu thư có thể cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi nói ra, bản tiểu thư cam đoan sẽ bỏ qua chuyện cũ, ngươi vẫn là người của Thiên Tâm chi thành.”
"Đại tiểu thư, ta thật sự không biết!”
Trên mặt Lâm lộ ra một nụ cười khổ, thật sự không biết mỏ Tiên tinh ở nơi nào.
"Tốt, tốt, tốt!"
Lâm Tâm Nhi đáp: “Đã như vậy, bản tiểu thư hiện tại tuyên bố, trục xuất ngươi khỏi Thiên Tâm chi thành, từ nay về sau Lâm Tam ngươi không còn là người của Thiên Tâm chi thành ta nữa.”
"A cái này!!"
Tần Phong ngơ ngác.
Hắn thật sự không hiểu tại sao vị đại tiểu thư này có thể làm được, lần lượt hoàn mỹ tránh khỏi hai thiên tuyển chi tử.
Đầu tiên là chạy tới Tần gia, từ hôn với nhị đệ, sau đó lại trục xuất Lâm Tam khỏi Thiên Tâm chi thành trước mặt mọi người, còn có năm đó hoàn mỹ bỏ qua vị quân tử nho gia chính khí đầy người là hắn.
Tuy nhiên Lâm Tam đã âm thầm ở sau lưng hỗ trợ hắn, đồng thời cũng là bằng hữu hiếm có, cho nên hắn không thể trơ mắt nhìn ngoại nhân ức hiếp Lâm Tam như thế.
Hắn quyết định vu oan chuyện phát hiện mỏ tiên tinh trong biển máu, phi, là chuyển dời vô điều kiện dưới danh nghĩa của Lâm Tam, không bao gồm quyền sử dụng cùng quyền khai thác.
“Nếu đại tiểu thư đã không tin tưởng Lâm Tam, vậy Lâm Tam cũng không có gì để nói, cáo từ!”
Bên trong ánh mắt của Lâm Tam hiện lên vẻ thất vọng, sau đó cầm kiếm ôm quyền với Tần Phong, rồi xoay người bỏ lại một bóng lưng cô độc.
"Cái gì, hắn thế mà thật sự rời khỏi Thiên Tâm chi thành!?"
Lâm Tâm Nhi khó có thể tin mà nhìn về phía Lâm Tam, nghiêm túc hoài nghi có phải mới vừa rồi lỗ tai mình nghe lầm.
Phải biết, hung hiểm của bí cảnh Côn Luân không phải là tầm bảo tranh đoạt ở bên trong mà là sau khi rời khỏi đây.
Bởi vì mỗi khi bí cảnh Côn Luân đóng lại, những kẻ ngoại lại như bọn họ sẽ bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài, điều đó có nghĩa là họ có thể xuất hiện ở bất cứ đâu trong Hoang Cổ.
Cứ thử tưởng tượng...
Một người tu luyện dưới 30 tuổi, tu vi cao nhất cũng chỉ Thiên Tông cảnh, trong tay không chỉ có thiên tài địa bảo hiếm có, mà còn cầm theo tiên tinh mà lão quái vật tha thiết ước mơ.
Nó giống như một đứa bé cầm vàng ra đường, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ sinh ra lòng xấu.
Cũng chính vì vì lý do này mà mỗi lần bí cảnh Côn Luân đóng lại, toàn bộ Hoang Cổ liên trở nên náo động.
Những lão quái vật kia sẽ nhao nhao xuất quan kiếm ăn, tiểu bối cũng sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với các trưởng bối trong gia tộc trước, một khi các trưởng bối trong nhà không kịp đuổi tới thì điều đó có nghĩa là họ có khả năng sẽ trở thành con mồi của những lão quái vật kia.
Đó cũng là lý do tại sao nhiều thế lực cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân trước những cuộc xung đột quy mô lớn sau khi tiến vào bí cảnh Côn Luân, họ hy vọng rằng mình có thể chống cự cho đến khi các trưởng lão trong nhà tìm đến, sau khi rời khỏi bí cảnh.
Hiện tại Lâm Tam lựa chọn rời khỏi Thiên Tâm chi thành, tương đương với đã mất đi sự che chở của Thiên Tâm chi thành, sau khi rời khỏi đây cũng chắc chắn sẽ biến thành đồ ăn để những lão quái vật kia tranh đoạt.
Nhìn từ góc độ này thì hành động lần này của Lâm Tam không hợp theo lẽ thường.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai a, Thiên Tâm chi thành là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao!?"
Lâm Tâm Nhi thẹn quá thành giận mà hạ lệnh, để cho thủ hạ ngăn cản Lâm Tam.
"Vâng!!"
Đám người Thiên Tâm chi thành lĩnh mệnh, nhanh chóng tiến lên ngăn người lại.
"Đại tiểu thư, ngươi không nên ép ta!"
Giọng nói bình thản của Lâm Tam vang lên, nhưng lại lộ ra một loại hàn ý cực lạnh.
Năm đó khi hắn nhận được truyền thừa của Trường Không Kiếm, về sau một lần ngoài ý muốn mới trở thành người hầu của Thiên Tâm chi thành, thế là hắn liền ôm giấc mộng chu du khắp thế gian mà ở lại Thiên Tâm chi thành.
Có thể nói Thiên Tâm chi thành không hỗ trợ gì nhiều cho hắn, tự mình nể tình quen biết cho nên mới nhường nhịn nhiều lần, kết quả đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Lâm Tam, ngươi còn có năng lực uy hiếp chúng ta sao!?”
Đám người Thiên Tâm chi thành hừ lạnh một tiếng.
Nếu như trước khi Lâm Tam cùng Tần Phong đấu kiếm thì bọn hắn có lẽ không dám dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với Lâm Tam, dù sao trong trận chiến đấu vừa rồi, bọn hắn cũng nhìn thấy cái danh truyền nhân Trường Không Kiếm Thần của Lâm Tam, đệ nhất kiếm trăm năm sau cũng không phải chỉ là hư danh.
Nhưng bây giờ Lâm Tam đã bị Tần Phong đánh trọng thương, do đó bọn hắn liền không còn xem trọng y.
"Các ngươi có thể thử một lần!"
Ánh mắt của Lâm Tam đột nhiên trở nên sắc bén, kiếm khí quanh thân cũng bắt đầu lan tràn ra.
Soạt một tiếng!
Đám người của Thiên Tâm chi thanh lập tức đề phòng, bắt đầu bao vây lấy Lâm Tam.
"Thiên Tâm chi thành phô trương thật lớn, dám đánh người ngay trước mặt ta.”
Ngay lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến, giọng nói nhàn nhạt của Tần Phong vang vọng toàn trường, mặc dù ngữ khí rất là bình thản, nhưng lại khiến lòng người không nhịn được run rẩy.
"Tần Phong!"
Sắc mặt của đám người Thiên Tâm chi thành bỗng nhiên thay đổi, thân thể không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
Nói đùa!
Vừa rồi Tần Phong hung mãnh như thế nào, bọn họ đều có thể nhìn thấy, không chỉ lấy sức một mình đối kháng mấy vạn thiên kiêu, mà ngay cả bốn vị thiên kiêu như Nhất Kiếm, Vu Lan, Phương Trường, Lâm Tam cũng bị hắn trấn áp.
Bọn họ có thể không xem trọng Lâm Tam đang bị trọng thương, nhưng tuyệt đối không dám xem thương vị đại gia này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận