Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 188. Thánh Mẫu

Chương 188. Thánh Mẫu
"Nhiều như vậy!"
Trái tim của Thiên Quân, Vạn Mã nhảy lên một cái, giống như thần hộ pháp bảo vệ xung quang Tần Phong.
Tần Phong ỷ có lão quái tóc đỏ nên không hoảng hốt, hắn nắm chặt tâm tính thánh mẫu của đối phương, khẽ cười nói: "Tâm Nhan tiểu thư, ngươi cũng không muốn mọi người vì ngươi mà tử chiến đúng không!?”
"Ngươi, ngươi. . ."
Tâm Nhan tiểu thư thở phập phồng vì tức giận, hận không thể cắn chết đồ vô sỉ này.
Nàng còn không đợi được nam nhân khoác kim giáp đến cưới nàng thì sao có thể cam tâm bị Tần Phong uy hiếp đến mức rời khỏi biển máu.
Nhưng nàng cũng giống như Tần Phong suy nghĩa, là một thánh mẫu tiêu chuẩn, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn mọi người vì nàng mà tử chiến.
"Thỏa hiệp quả nhiên chỉ có lẻ lần cùng vô số lần, nàng lại bắt đầu dao động!"
Tần Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời phương xa, lộ ra nụ cười vô sỉ, lẩm bẩm nói: "Ngạo Thiên huynh, vợ của ngươi cứ giao cho ta chăm sóc, ngươi chớ lo. . ."
"Ngươi thắng!"
Tâm Nhan tiểu thư giống như dùng hết khí lực toàn thân, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp với Tần Phong.
"Tiểu thư! !"
Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Coi như Tần Phong có thể không bị ảnh hưởng bởi công kích linh hồn và có Nam Minh Ly Hỏa, thì hắn vẫn không đủ lực đánh một trận với phe các nàng, nhưng tại sao tiểu thư phải hết lần này đến lần khác chịu ủy khuất mà thỏa hiệp.
Mấy vạn Cương Thi cùng hơn ngàn ma nữ cũng cảm thấy không hiểu, vì sao Tâm Nhan tiểu thư phải thỏa hiệp với Tần Phong.
Thật ra lý do Tâm Nhan tiểu thư hỏa hiệp, là bởi vì nàng đã nhìn thấu Tần Phong.
Rõ ràng chỉ có tu vi Nhập Đạo tứ trọng, nhưng lại có thể hóa giải mọi công kích linh hồn, thậm chí luyện hỏa được loại thiên địa chí bảo kinh khủng như Nam Minh Ly Hỏa.
Đừng nói là năm đó Long Ngạo Thiên khinh thường cả Hoang Cổ, mà coi như lật khắp toàn bộ Hoang Cổ chỉ sợ cũng tìm không ra người thứ hai.
Hơn nữa, năm đó nàng là hồng nhan của Long Ngạo Thiên, nàng tự nhiên hiểu Long Ngạo Thiên có bao nhiêu bài, lại thêm Tần Phong từ đầu đến cuối cũng bình tĩnh như thế, cho nên dùng cái mông cũng có thể biết rõ lá bài tẩy của hắn sẽ kinh khủng đến cỡ nào.
Nàng không dám đánh cược!
Nàng không dám đánh cược mạng sống của mọi người!
“Đinh, chúc mừng túc chủ thừa dịp thiên tuyển chi tử không ở nhà, xông vào môn ức hiếp người thương của hắn, thu hoạch được 20 vạn điểm phản diện!”
Đinh, chúc mừng túc chủ thừa dịp thiên tuyển chi tử không ở nhà, giúp hắn chiếu cố người thương, thu hoạch được 50 vạn điểm phản diện!”
"Nàng quả nhiên là Thánh Mẫu!"
Khóe miệng Tần Phong nhếch lên một nụ cười, càng ngày càng ưa thích những thánh mẫu này.
Bởi vì nhóm các nàng không hiểu được đạo lý có bỏ mới có được, bọn họ chỉ muốn bảo vệ từng thành viên, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn lần lượt thỏa hiệp, quả nhiên là dễ đối phó hơn rất nhiều so với đám nhân vật chính.
Vẫn là câu nói kia, hắn không dám gật bừa với câu trước giết thánh mẫu, chỉ là những người này có phương thức ra sân không đúng, chỉ cần bắt được nhược điểm của bọn họ thì có thể thừa thắng đả kích.
Tâm Nhan tiểu thư đột nhiên lạnh lùng nói: "Ta có thể đi theo ngươi, nhưng ngươi phải cam đoan sau khi mang ta ra khỏi bí cảnh Côn Luân thì phải để các nàng rời đi, cho các nàng tự do.”
"Có thể!"
Tần Phong lộ ra nụ cười đắc thắng, nói: “So với đám cương thì và ma nữ thì ta có hứng thú với Long phu nhân, không với Tâm Nhan tiểu thư hơn.”
"Hừ, hi vọng ngươi tuân thủ hứa hẹn!"
Tâm Nhan tiểu thư hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, một khắc cũng không muốn nhìn thấy Tần Phong.
Vì bức bách nàng rời khỏi biển máu, hắn lại dám dùng tính mạng vô tội của những cương thì và ma nữ đến uy hiếp nàng, hi vọng Long Ngạo Thiên sau khi trở về có thể hiểu được nỗi khổ tâm của nàng.
Lúc này ——
Phương Trường đang bị một đám người vây công, mưa rào xối xả rầm rầm rơi xuống.
"Phương Trường, giao đạo quả ra, ta sẽ giữ lại mạng chó cho ngươi!”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đạo quả không phải ta lấy!!”
Phương Trường tê tâm liệt phế rống to trong mưa, tỏ vẻ mình thật sự không có lấy được đạo quả.
Cũng mặc kệ y nói cái gì, thì vẫn không có ai tin tưởng y, tất cả đều nhận định bảy viên đạo quả thì y đã độc chiếm 6 viên, chân chính trở thành đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ.
"Đã muốn chết, vậy ta liền thành toàn cho các ngươi!"
Rốt cuọc Phương Trường không áp chế được ham muốn giết chóc trong lòng, huân trang giá rẻ trên mặt càng trở nên nồng đậm.
Ầm ầm! !
Trong mưa to, song phương giao chiến.
Đối mặt với đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ như Phương Trường, đối phương cũng không dám chủ quan, tập kết mấy ngàn tên thiên kiêu tiến hành vây công y.
Nhưng lúc này Phương Trường đã nhập ma càng sâu, hai mắt hiện ra ánh sáng đỏ như máu, giơ tay chém xuống, không lưu người sống, giống như đang muốn phát tiết toàn bộ ủy khuẩt từ chỗ Tần Phong, ra bên ngoài.
Nước mưa, máu loãng giao hòa!
Chém giết và tiếng kêu than xen lẫn!
Phương Trường chém giết từ ban ngày cho tới ban đêm, giơ tay chém xuống, giơ tay chém lên, con mắt cũng không nháy một cái.
"Ma quỷ, hắn là ma quỷ!"
Đám người xung quanh sợ vỡ mật, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ chạy trốn tứ phía.
"Hô hô. . ."
Ánh mắt Phương Trường mơ hồ, thở hổn hển.
Cuối cùng y cũng không thể so sánh với loại yêu nghiệt như Tần Phong, đến cực hạn thì trực tiếp ngã xuống, hôn mê trong vũng máu.
Đúng lúc này ——
Thiên tuyển chi tử cống thoát nước Đường xuyên vẫn một mực núp trong bóng tối, đến bây giờ mới đi ra ngoài, áo bên phía cánh tay phải tung bay trong gió, đại biểu cho y không thể quay về với Ngũ cô nương, tên gọi tắt là tiểu Ngũ.
Sau khi biết kẻ thù của mình chính là Phương Trường thì y liền rõ muốn báo thù cho tiểu Ngũ thì chỉ có thể dựa vào dùng trí. Thế là một mực núp trong bóng tối chờ đợi cơ hội, không nghĩ tới trời có mắt, rốt cục đã để y chờ được cơ hội.
"Tay phải của ta bởi vì ngươi mà đứt, ta bắt ngươi thì đúng là hợp tình hợp lý."
Đường Xuyên cưỡng chế kích động trong lòng, bắt đầu chạy về phía Phương Trường, lục lọi.
Chỉ cần y có thể ăn hết đạo quả, thì không chỉ khiến tiểu Ngũ mọc lại mà còn cố gắng tiến lên một bước.
"A, không có!!"
Sắc mắt Đường Xuyên lập tức trở nên cổ quái, không thể tìm được đạo quả trên người Phương Trường.
Phịch một tiếng!!
Phương Trường đột nhiên tỉnh lại, một cước đạp bay Đường Xuyên ra ngoài.
“Còn chưa đánh bại được Tần Phong, ta không thể ngã ở đây!!”
Phương Trường ráng chống đỡ lấy thân thể, không để cho mình ngã xuống, tìm đúng một phương hướng rồi nhanh chóng rời đi, toàn bộ hành trình cũng không để ý đến Đường Xuyên.
"Vì sao lại không có?!"
Đường Xuyên ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của Phương Trường, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận