Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1259 - Muốn cướp cơ duyên



Chương 1259 - Muốn cướp cơ duyên




Đúng lúc này......
Nhất Kiếm cùng Lâm Tâm Nhi đi tới, còn mang theo nụ cười của người thắng.
“Là các ngươi!”
Uyên tổng lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, không thể áp chế lửa giận.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Lâm gia sẽ hạ độc hắn.
“Đúng vậy, chính là chúng ta!”
Lâm Tâm Nhi không chút che dấu khinh bỉ nói: "Thật không biết lão thiên gia là nghĩ như thế nào, lại để cho loại liếm cẩu như ngươi đạt được cơ duyên lớn như vậy, nếu Nhất Kiếm ca ca đạt được, thì tu vi bây giờ sao chỉ có Đại Đế sơ giai!?”
“Đến rồi, vở kịch chờ mong đã lâu rốt cục đã tới!”
Đôi mắt Tần Phong lập tức sáng lên, vội vàng bay vào trong linh điền.
Chỉ thấy hắn giống như đi tới siêu thị tự chọn mua Linh Nguyên, nhanh chóng chuyên chọn mấy gốc linh quả vạn năm, sau đó làm quần chúng ăn dưa.
“Tiện nhân, đi chết đi cho bổn vương!”
Lửa giận trong lòng Uyên tổng dâng lên, rút kiếm đâm về phía Lâm Tâm Nhi.
“Còn dám phản kháng!”
Nhất Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng, kiếm khí quanh thân tỏa ra bốn phía.
Chỉ thấy ánh mắt hai người đều lóe ra hàn quang, toàn thân tản mát ra sát ý vô tận.
Hưu!!
Kiếm trong tay Uyên tổng nhanh chóng đâm ra, cắt ngang không khí như ánh sao lấp lánh.
Mà bóng dáng Nhất Kiếm quỷ mị chớp động, tựa hồ dung nhập vào không khí chung quanh, kiếm pháp lại càng linh động xảo trá, mỗi một thức đều tràn ngập biến hóa, giống như lúc nào cũng có thể phá giải chiêu thức của đối thủ.
Đinh! Đinh! Đinh!
Bóng dáng hai bên đan xen, phát ra tiếng va chạm kim loại chói tai, va chạm mãnh liệt không chỉ bắn ra tia lửa tung tóe, mà còn mang đến từng đợt dao động năng lượng mãnh liệt.
Phốc!!
Uyên tổng phun ra một ngụm máu đen, bị đánh liên tục lui về phía sau.
Tuy kiếm pháp của hắn mạnh hơn Nhất Kiếm, nhưng hiện tại đã trúng độc, dưới sự công kích mãnh liệt của Nhất Kiếm, bắt đầu dần dần chống đỡ không nổi.
“Cơ duyên của ngươi là của ta!”
Trong đôi mắt Nhất Kiếm tràn đầy phấn khởi, lần nữa đánh ra kiếm khí sắc bén.
Ầm ầm!!
Kiếm của song phương đan xen, nhấc lên một trận kiếm khí phong bạo.
Phốc!!
Uyên tổng lại phun ra một ngụm máu đen, khí tức cũng theo đó nhanh chóng giảm xuống.
Nhưng trong mắt hắn lại lóe ra một chút điên cuồng, không lùi phản tiến, mạnh mẽ vận chuyển linh khí trong cơ thể, cùng lợi kiếm trong tay hợp hai làm một, hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén đâm về phía Nhất Kiếm.
“Cái gì!!”
Đồng tử Nhất Kiếm không khỏi co rụt lại.
Gã không nghĩ tới sau khi Uyên tổng trúng độc, lại còn có thể có chiến lực như thế, tốc độ nhanh đến mức gã căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể bộc phát thiên kiếm chi khí trong cơ thể ra để ngăn cản.
Ầm ầm!!
Kiếm khí song phương lần nữa nặng nề đụng vào nhau, lập tức nhấc lên một cỗ kiếm khí phong bạo đáng sợ, tiểu viện cũng lập tức bị đánh bay.
“Dừng tay, dừng tay cho ta!”
Lâm Hào nghe được động tĩnh, vội vã chạy tới.
“Lâm Hào, ngươi muốn giết bổn vương?”
Mắt Uyên tổng lộ vẻ hung ác, lớn tiếng chất vấn Lâm Hào.
Phốc một tiếng!!
Không đợi Lâm Hào mở miệng trả lời, một thanh kiếm đã đâm thủng ngực hắn.
Chỉ thấy Lâm Tâm Nhi chẳng biết từ lúc nào vòng tới phía sau Uyên tổng, khi hắn phẫn nộ lớn tiếng chất vấn Lâm Hào, thì từ phía sau Nhất Kiếm, đâm kiếm vào Uyên tổng.
“Nghiệt chướng!”
Lâm Hào cũng sắp tức điên rồi.
Ông ta đầu tư Tần Hạo, nàng chạy tới Tần gia từ hôn!
Ông ta đầu tư Lâm Tam, nàng đuổi người ra ngoài!
Hiện tại ông đầu tư Lâm Uyên, nàng không chỉ cho người hạ độc, còn đâm người ta một kiếm, đúng là một đứa con phản nghịch…
“Cơ hội tốt!”
Đôi mắt Nhất Kiếm hiện lên vẻ tàn nhẫn, thân ảnh quỷ mị xông về Uyên tổng.
“Phàm nhân vô tri!”
Lửa giận trong lòng Uyên tổng đã tràn đầy, trong ánh mắt lộ ra một cỗ quyết tuyệt.
Kiếp trước hắn chính là vì người bên cạnh phản bội nên mới chết, không nghĩ tới hôm nay lại bị người bên cạnh hạ độc, cho dù nói thế nào thì hôm nay hắn cũng muốn giết đám người Nhất Kiếm này.
Nếu không ý niệm khó có thể thông suốt, chắc chắn ảnh hưởng đến tu luyện sau này.
Chỉ thấy dưới chân hắn bỗng dưng bước ra một bước, vạn đạo thần quang màu vàng từ trong cơ thể hắn nở rộ, ngay sau đó khí thế nhanh chóng tăng lên, đạt tới một độ cao kinh người.
Ầm ầm!!
Kiếm khí vô biên như lốc xoáy bắt đầu khởi động, mang theo cuồng phong ngập trời thổi quét tứ phương.
“Phốc!!”
Lâm Tâm Nhi phun ra một ngụm máu tươi, bị thần quang đánh bay ra ngoài.
“Không tốt!”
Sắc mặt Nhất Kiếm đột nhiên biến đổi, vội vàng rút kiếm ngăn cản thần quang.
Lúc này......
Uyên tổng đã hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm khí, kiếm phong như điện thiểm lôi động, phóng thích ra sát khí vô tận tàn sát bừa bãi thiên địa, tràn ngập một cỗ cảm giác thê lương cùng áp bách vô tận.
“Phụ thân, mau động thủ!”
Lâm Tâm Nhi miệng phun máu tươi kêu to, ý đồ kéo Lâm Hào xuống nước.
“Nghiệt chướng!”
Lâm Hào tức giận đến mức tăng huyết áp, hận không thể cho Lâm Tâm Nhi một gậy.
Nữ nhi nhà người ta đều là áo bông tri kỷ của phụ thân, nhưng nữ nhi nhà mình quả thực là một cái áo bông nhỏ lọt gió, một lòng nghĩ phá hủy toàn bộ gia nghiệp mà cha ruột vất vã đánh xuống.
“Tất cả đi tìm chết cho bổn vương!”
Đôi mắt Uyên tổng như lưỡi đao khát máu, kiếm khí tịch như lôi đình tàn sát bừa bãi bốn phương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận