Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1347 - Đã hiểu rõ



Chương 1347 - Đã hiểu rõ




“Ai!!”
Mấy vị lão tổ Tần gia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nhịn không được thở dài một tiếng.
Hiện tại đám hậu bối này chỉ lo lợi ích cá nhân được mất, nghĩ đi theo Tần Phong có thể kiếm được bao nhiêu lợi ích, cho tới bây giờ cũng không có cân nhắc qua mình sẽ tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với Đại Tần.
“Đây chính là đáp án của các ngươi!?”
Tam Tổ Tần gia có chút tức giận, nhưng vẫn cố nén lửa giận nói: "Các ngươi lựa chọn ủng hộ Phong nhi, rốt cuộc là vì cồn, hay là vì tư tâm của mình?"
“Lão tổ tông!”
Các vị cao tầng vội vàng quỳ xuống đất, chính nghĩa nói: "Tần gia chúng ta phấn đấu mười ba đời mới sáng lập được Đại Tần, chúng ta đã là đệ tử Tần gia, cũng là con dân của Tần hoàng, chúng ta trung thành với Tần hoàng thì có gì sai sao!?"
“Đúng vậy!”
Tần Cường quên đi đau đớn trên người, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
"Từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm khó!”
Tam tổ Tần gia bất đắc dĩ thở dài.
Hiện tại đệ tử Tần gia đã quen xa hoa dâm dật, căn bản không muốn trở về trải qua những ngày khổ cực, sớm đã quên bộ dáng phấn đấu vì giấc mộng lúc trước.
“Hết cách rồi!”
Cửu Tổ Tần gia không đành lòng nhìn về phía Tần Cường.
Tuy rằng hắn đau lòng tiểu tôn tử Tần Cường này, nhưng vì Đại Tần muôn đời trường tồn, ông chỉ có thể nhịn đau đem hắn trở thành con gà kia.
Bùm!
Không đợi Tần Cường kịp phản ứng, người đã bị Cửu Tổ đá bay ra ngoài.
“Gia gia!!”
Tần Cường bị đánh đến choáng váng ngay tại chỗ, không rõ mình đã phạm sai lầm gì.
“Đệ tử Tần gia? Con dân Đại Tần!?”
Cửu Tổ Tần gia hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi nếu thật sự là đệ tử Tần gia ta, thì cũng sẽ không chỉ lo chính mình phong lưu vui vẻ, mà không để ý sống chết của hậu thế tử tôn, ngươi nếu là con dân Đại Tần ta, cũng sẽ không cả ngày nghĩ vô pháp vô thiên, hủy căn cơ Đại Tần..."
“Cha!”
Thập tổ Tần gia vội vàng tiến lên, đưa ra dây mây vừa rồi.
“Lão phu cho ngươi phản đối!”
Cửu Tổ Tần gia cũng không khách khí, nhận lấy dây mây liền bắt đầu đánh.
“Gia gia, con biết sai rồi!”
Tần Cường lại phát ra tiếng kêu thê thảm, bị Cửu Tổ đánh nhảy lên nhảy xuống.
"Lại giết gà?"
Nhị tổ uể oải không phấn chấn, lập tức lại có tinh thần.
“Cái này......”
Cao tầng Tần gia mí mắt run lên, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Nguyên bản không phải Tần Hạo đầu óc nóng nảy tạo phản, là chín vị lão tổ Tần gia ngầm đồng ý cho y tạo phản, thậm chí còn có thể chiếm được sự ủng hộ của Tần Hoàng.
Nhưng mặc kệ là cái gì, đều có nghĩa là ngày tốt lành của bọn họ đã chấm dứt!
Cũng không cách nào giống như lúc trước, ỷ vào thân phận hoàng tộc Đại Tần, muốn làm gì liền làm cái đó.
“Xem ngươi còn dám phản đối hay không!”
Cửu Tổ Tần gia thấy tiểu tôn tử nhận sai liền muốn dừng tay, nhưng bởi vì xúc cảm dây mây quá tốt lại nhịn không được đánh vài cái.
“Được rồi!”
Tam tổ Tần gia lần nữa mở miệng nói: "Lão phu gọi các ngươi tới, chính là hi vọng các ngươi hiểu rõ, có nước mới có nhà, nếu Đại Tần không có, các ngươi vớt nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng!"
“Cẩn tuân lão tổ tông dạy bảo!”
Cao tầng Tần gia tâm thần cuồng loạn, vội vàng cung kính quỳ xuống hành lễ.
“Tiểu tử ngươi cũng trở về tự suy nghĩ đi!”
Cửu Tổ Tần gia cũng ngừng lại, theo thói quen thu hồi dây mây.
“A này!!”
Thập tổ Tần gia nhìn dây mây bị lấy đi, tỏ vẻ mình còn chưa cầm ấm tay.
Rất nhanh - -
Các vị cao tầng Tần gia sợ hãi rời đi.
Bọn họ biết đây là một hồi Hồng Môn yến giết gà dọa khỉ, cảnh cáo bọn họ đừng nhúng tay vào chuyện giữa hai huynh đệ người ta.
“Đều là một đám bại gia không thể bớt lo!”
Tam tổ Tần gia đỡ trán, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thời chiến, đệ tử Tần gia đều là bảo bối, mỗi người vì vinh quang gia tộc đều không sợ chết, nhưng đến niên đại hòa bình lại thành tai tinh trời không sợ, đất không sợ.
“Yên tâm đi!”
Nhị tổ Tần gia ung dung nói: "Tần Hạo mặc dù không bằng ca ca hắn, nhưng trấn trụ đám người này vẫn là dư dả, có Tần Hạo ở đây thì bọn họ lật không nổi sóng lớn gì.”
“Nói là nói như vậy không sai......”
Tam tổ Tần gia vẫn đau đầu nói: "Nhưng hài nhi nghe nói, Tần Hạo hiện tại đình chỉ tiến công, cũng không có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đánh vào kinh đô.”
“Không phải chứ!?”
Nhị tổ sửng sốt nói: "Quân địch đã làm phản, hắn lại muốn đánh lâu dài!?"
“A......”
Tần Hạo cảm giác có người đang mắng mình.
Muốn hắt hơi một cái, nhưng cứng rắn dừng lại, sợ bị người ta phủ thêm một bộ y phục.
“Điện hạ!!”
Tần Nam lại đây báo cáo nói: "Chúng ta vừa rồi tuần tra phát hiện một nữ tử bị thương, nàng nói mình tên Lâm Hồng Đậu, có tình báo quan trọng muốn tự mình báo cáo..."
“Hồng Đậu?”
Sắc mặt Tần Hạo lập tức thay đổi, vội vàng đẩy Tần Nam chạy ra ngoài.
Chỉ thấy ngoài đại doanh hai gã binh lính đang đỡ lấy Lâm Hồng Đậu suy yếu, vẻ mặt vô cùng chật vật, tóc cũng loạn hỏng bét, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn làm người khác chú ý.
Bất quá đôi mắt linh động như sao của nàng, lúc này lại ảm đạm không ánh sáng, giống như là gánh vác tất cả ưu sầu cùng chua xót trên thế gian, bi thương từ trong ra ngoài phát ra lại làm cho người ta không thể bỏ qua.
Mỗi một động tác rất nhỏ càng làm cho lòng người sinh lòng thương hại, muốn đem ôm vào trong ngực, an ủi cùng đưa ấm áp.
“Tần Vương!”
Lâm Hồng Đậu nhìn thấy Tần Hạo, nước mắt cũng không khống chế được nữa.
Từ sau khi sư phụ nàng rời đi, nhà cùng thân nhân của nàng đã không còn.
Vốn ôm quyết tâm hẳn phải chết đi ám sát Tần Hoàng, nghĩ xong hết mọi chuyện, kết thúc lại trở thành vật thí nghiệm cho Hữu Dunng, muốn sống không được muốn chết không được.
Nếu không có chấp niệm về phía Tần Hạo, nàng chỉ sợ mình kiên trì không đến hiện tại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận