Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 742 - Mạc Sầu thiên lý lộ, tự có gió tìm đến



Chương 742 - Mạc Sầu thiên lý lộ, tự có gió tìm đến




Rất nhanh—
Lệnh truy nã về Phong Lâm tiên sinh được ban xuống, khiến cho các thế lực lớn Hoang Cổ chấn động.
“Vị Phong Lâm tiên sinh này thật oai dũng, lại dám trắng trợn đối đầu với Giới tiên nhân!”
"Hiện tại Phong Lâm Cư bị người thần bí hủy diệt, Phong Lâm tiên sinh muốn tránh cũng chỉ sợ cũng không có chỗ trốn."
"Nghe nói người thần bí này tên là Thanh Thiên, là một trong Lục Vị Đế Vương, được truyền thừa của Hắc Sát Diêm La."
"Hắc Sát Diêm La chính là vương giả ngầm của Hoang Cổ, có thể đánh bại Phong Lâm Cư cũng không có gì kỳ quái!"
"Đây đều là chuyện nhỏ, nghe nói gần đây lại xuất hiện một tên Lan Lăng Vương, mười vạn nhân mã đánh bại sạch Tiểu Hòa tộc của Đông Hải, không chỉ tiêu diệt Thiên Hoàng của bọn họ, còn tàn sát gần năm mươi vạn người."
"Còn có Âm Nguyệt Hoàng Triều và Đại Hạ Hoàng Triều, gần đây cũng có mấy trận đại chiến, thương vong đến mấy ngàn vạn người."
"Bây giờ Hoang Cổ rốt cuộc bị sao vậy, từ xưa đến nay cũng chưa từng loạn đến vậy."
"Cũng không biết lần này sẽ là ai đứng ra chấm dứt loạn thế phân tranh này."
"......"
Chiến tranh trên vùng đất Hoang Cổ càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người bắt đầu lo lắng, không biết ngày mai ai sẽ chết trước.
Lúc này ——
Tề Tu Viễn đang phụng mệnh cùng Thanh Thiên tụ họp, phòng ngừa Phong Lâm tiên sinh đó vội vàng phản công.
“Tề tiên sinh!”
Thanh Thiên cầm một phần tình báo tới tìm Tề Tu Viễn, là vị trí hiện tại của Phong Lâm tiên sinh.
Từ sau khi hắn dẫn người tiêu diệt Phong Lâm Cư, lại được Lý Cực ủng hộ tài lực, toàn bộ Hoang Cổ chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, hắn đều có thể là người biết trước tiên.
Mặc dù Phong Lâm tiên sinh đột phá tới đế cấp, cũng có thể dễ dàng tìm được vị trí của hắn.
Tề Tu Viễn tiếp nhận tình báo, lo lắng nói: "Chủ công đi đường ngươi ngồi xe, chủ công kính rượu ngươi không uống, chủ công gắp thức ăn ngươi chuyển bàn, chủ công tán gái ngươi kể khắp nơi, trời tác nghiệt, vẫn có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống..."
Tần gia.
Sau khi trải qua một hồi mưa máu tanh nồng và chết chóc, cuối cùng cũng được một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi.
Mà Tần Hạo là nhân vật chính của sự kiện lần này, dùng tinh thần kiên định và bất khuất của mình giành được hảo cảm của mọi người trong Tần gia, cũng thu hoạch được một các tiểu muội đệ trung thành.
Nhất là Thiên Châu mà Mộc Tú mang đến, càng làm cho mọi người Tần gia vô cùng phấn khởi.
Tuy rằng Tần Mộc Tuyết ở Tần gia không phải là đại tiểu thư gì, nhưng bụng dạ rộng lượng, sẵn sàng trợ giúp người khác, kính già yêu trẻ, lại thích cười, ở Tần gia cũng rất được mọi người yêu mến.
Bây giờ Tần Mộc Tuyết tỉnh lại, bọn họ cảm thấy rất vui vẻ!
"Đây là Thiên Châu!?"
Tần Mộc Tuyết thấy bên ngoài đầy đệ tử Tần gia, mọi người đều nín thở nhìn tộc trưởng Tần Thiên.
Chỉ thấy Tần Thiên và Vân Tịch Nguyệt, hai vợ chồng vẻ mặt nghiêm túc đỡ Tần Mộc Tuyết dậy, bắt đầu thúc dục Thiên Châu giúp nó chữa trị vết thương linh hồn đã bị nghiền nát.
“Mộc Tú tiền bối!”
Thiên Quân, Vạn Mã thấy không có việc gì, vội vàng kéo Mộc Tú sang một bên.
Muốn hỏi Mộc Tú, Tần Phong khi nào mới có thể triệu hồi bọn họ trở về.
Đi theo ông chủ Tần Hạo này mỗi ngày 007 thật sự là quá khổ sở, vẫn là đi theo Tần Phong 996 thoải mái hơn.
“Đừng hỏi ta, có hỏi ta cũng không biết!”
Mộc Tú mở miệng cắt ngang hai người, tỏ vẻ hắn ta cũng nhìn không thấu Tần Phong.
Ngay khi hai người cầu xin Mộc Tú, hỗ trợ đi thăm dò ý nghĩ của Tần Phong.
Tần Hạo đột nhiên đi tới, ôm quyền hành lễ nói: "Mộc Tú tiền bối, ngươi có thể nói cho ta biết, ca ca ta rốt cuộc là người như thế nào không!?”
“Ca ca ngươi!?"
Mộc Tú nhìn ánh mắt tràn đầy khẩn thiết của Tần Hạo, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ca ca ngươi người có năng lực nhất trong giới văn tu, tài giỏi nhất trong võ tu, trong kiếm tu cũng xưng đệ nhất, trong đạo tu tổ sư gia cũng không phải dạng vừa.”
Văn, võ, kiếm, đạo tứ tu!?"
Tần Hạo trong lòng không khỏi kinh hoàng, lần thứ hai bị đả kích đến bất ngờ.
Vốn tưởng rằng mình chuyên tinh võ đạo đã có thể cùng ca ca phân bì cao thấp, ai biết người ta tứ đạo đồng tu đều tinh thông vượt xa hắn.
Một ngọn núi cao ngất trời mãi không thể vượt ra, mặc kệ hắn cố gắng như thế nào cũng không thể vượt qua được.
"Ca ca ngươi vẫn là nam nhân dũng khí vô cùng minh bạch, dám nghịch thiên tứ hải thừa gió phá sóng."
Mộc Tú học theo Tần Phong nhập vai, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hắn đã nói lãng mạn của nam nhân hẳn là Phong Lang Cư Tư, Yến Nhiên Lệ Thạch, Dũng Quan Tam Quân, tiên đăng đoạt kỳ, quốc sĩ vô song, thụ mệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương.”
“Đây là ca ca sao!?"
Tần Hạo nghe xong thì khiếp sợ ngay tại chỗ.
Vốn tưởng rằng mình chỉ cần đánh bại ca ca sẽ có được toàn bộ thế giới, ai biết so với ca ca, hắn quả thực chỉ là tên ấu trĩ buồn cười.
"Nam nhân lãng mạn!?"
Thiên Quân, Vạn Mã vẻ mặt sửng sốt, trong lòng không khỏi cảm thán miệng lưỡi của Mộc Tú chém gió không chớp mắt.
Lãng mạn của lão đại bọn họ là làm lão lục, cưỡng bức Lâm Tam, sáo lộ nhị đệ, ngày sau còn dài, mưu triều soán vị, đúc Đồng Tước đài, thu thê chi tử, từ nay về sau quân vương không tảo triều.
“Mộc Tú tiền bối!”
Tần Hạo đột nhiên nghiêm túc nói: "Ngươi là đệ nhất thần toán Hoang Cổ, có biết ta phải làm sao mới có thể đánh bại Tiên nhân Thượng giới báo thù cho ca ca!?"
“Cái này..."
Mộc Tú bấm ngón tay tính toán: "Mạc Sầu thiên lý lộ, tự có gió tìm đến!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận