Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 386. Mộc Tú Cõng Nồi

Chương 386. Mộc Tú Cõng Nồi
"Hồn tu? Còn là cường giả Đế Cấp?”
Đám người kinh hồ, sau đó lại nhìn Tần Phong đang dựa vào ngực Vu Lan.
Vừa rồi bọn hắn cũng cảm giác được có chỗ là lạ, coi như Tần Phong dũng mãnh phi thường thì cũng không thể lấy tu vi Thiên Tông lục trọng độc chiến với mười vạn đại quân, trong đó còn bao gồm hai tên cường giả Chuẩn Đế.
Hiện tại có hồn tu Đế cấp xuất thủ, thì tất cả mọi thứ liền trở nên hợp tình hợp lý.
“Ngươi đang lừa ta chuyện gì đúng không!?”
Vu Lan nhìn Tần Phong đang ngất xỉu trong ngực, Tiểu Vũ Trụ đã nhanh không áp chế nổi.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ lừa gạt tình cảm của thiên tuyển chi nữ, thu hoạch được 10 vạn điểm nhân vật phản diện!”
"Lan bảo bảo, ta phải sống để trở về gặp ngươi.”
Tần Phong hư nhược mở to mắt, tràn ngập thâm tình nói: "Khi xông vào trận huyết chiến, chính là nhờ vào hình bóng của ngươi mà ta mới có thể đứng dậy hết lần này đến lần khác, mười dặm Hồng Trang lời thề một khắc cũng không dám quên, nhân hữu sinh lão tam thiên tật, duy hữu tương tư bất khả y.”
"Ây. . ."
Đám người không khỏi co giật khóe mắt, phát hiện Tần Phong thật đúng là không biết xấu hổ.
Âm mưu đều đã bị phơi bày, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà diễn tiếp.
Qủa nhiên đã dạy cho bọn hắn biết thứ gì gọi là nếu ngươi không biết xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác.
"Nhân hữu sinh lão tam thiên tật, duy hữu tương tư bất khả y!"
Thân thể Tề Tu Viễn khẽ run lên, một sợi dây nào đó trong lòng đã thật sự bị xúc động.
Làm Đao Tuyệt, một trong Song tuyệt của Hoang Cổ, từ trước đến nay vẫn luôn độc lai độc vãng, đao cũng là băng lãnh vô tình.
Nhưng kể từ khi gặp được Lục Mạn Mạn, đao băng lãnh của hắn liền có nhiệt độ.
"Đao hữu tình, đao vô tình!”
Thần sắc của Tề Tu Viễn bắt đầu mê mang, giống như chạm đến thời cơ thành Đế.
"Hừ!!"
Vu Lan tức giận đẩy Tần Phong ra, tỏ ý không tin cái miệng xấu xa của nam nhân nữa.
"Ừm!?"
Tần Phong vừa định đi lên tiếp tục lừa gạt tình cảm của Vu Lan, thì bỗng nhiên cảm ứng được suy nghĩ mãnh liệt của Quang Thiên, có vẻ thân phận nội ứng của gã đã sắp bại lộ, cho nên muốn hỏi hắn tiếp theo phải làm gì.
"Làm sao bây giờ!?"
Sắc mặt của Tần Phong bắt đầu trở nên rối rắm.
Hắn dĩ nhiên muốn Quang Thiên ở lại Đại Hạ để nằm vùng, thế nhưng cũng không muốn mất đi một thủ hạ Đại Đế trong tương lai.
Đúng lúc này ——
Một thân ảnh lảo đảo đi từ trong khoan thuyền của Thần Phong thuyền, không ai khác chính là Mộc Tú lúc trước vì tính toán mệnh cách cho Tần Phong mà phản phệ.
Vốn muốn ném hắn ta xuống, nhưng Đế Tú thấy hắn đáng thương cho nên liền chứa chấp hắn, cho tới bây giờ mới tỉnh lại.
“Chuyện này không phải quá khéo sao?”
Tần Phong dùng một ánh mắt rất là Ok mà nhìn về phía Mộc Tú, có vẻ như hắn đã tìm được một người cõng nội hoàn mỹ.
“Ánh mắt này của hắn là có ỳ gì!?”
Mộc Tú bị Tần Phong nhìn như vậy thì liền thấy hốt hoảng, nhớ tới ngọn gió bị chú định sẽ khắc hắn.
Chẳng lẽ tai kiếp khó thoát!?
Lúc này ——
Quang Thiên đi theo tiểu thái giám tới chỗ ở của Hoàng Đế Đại Hạ, ngay lúc gã đang xoắn xuýt lo sợ thì Tần Phong đã truyền tới một tin tức tốt, biểu thị đệ nhất thần toán Hoang Cổ, Mộc Tú đang ở bên cạnh hắn.
"Bệ hạ vạn phúc. . ."
Su khi nhận được tin tức thì trong lòng Quang Thiên liền tự tin trở lại.
"Vạn phúc cái rắm!!"
Hoàng Đế Đại Hạ trực tiếp lên tiếng đánh gãy, sau đó ném tấu chương vào mặt hã, phẫn nộ quát: “Đây là có chuyện gì? Tại sao ngươi chân trước vừa đi, chân sau liền xảy ra chuyện!?"
"Bệ hạ, thần cũng không biết rõ a!"
Quang Thiên làm bộ lật xem tấu chương, rồi hốt hoảng quỳ gối kêu oan ở trước mặt Hoàng đế Đại Hạ.
"Ngươi không biết rõ!?"
Mặt mũi Hoàng đế Đại Hạ tràn đầy phẫn nộ: “Người đâu, mang xuống đánh cho trẫm, đánh cho tới khi hắn chịu nói mới thôi!!”
"Bệ hạ, thần oan uổng a, thần tuyệt đối trung thành với bệ hạ!”
Quang Thiên liều mạng hô to oan uổng, nhưng vẫn không có ý định nói ra Mộc Tú.
Nếu như chính miệng gã nói ra, nhiều nhất có thể miễn ăn đòn, nhưng tốt nhất vẫn nên chờ Hoàng đế Đại Hạ tự mình điều tra.
Như vậy không chỉ trả lại trong sạch cho mình, mà còn có thể phát sinh từ áy náy và càng thêm tin tưởng gã, giúp gã thuận tiện hỗ trợ cho Tần Phong.
Ngay lúc Quang Thiên bị nghiêm hình bức cung.
Tần Phong điều khiển Thần Phong thuyền đến những nơi đông người, còn đặc biệt kéo Mộc Tú đi dạo trước mặt mọi người, để mọi người thấy rõ sự tồn tại của Mộc Tú.
Tần Phong điều khiển Thần Phong thuyền chuyên chọn nhiều người địa phương đi, “Tại sao ta lại cảm thấy hắn đang lừa gạt ta!?”
Trong lòng Mộc Tú có một loại dự cảm mãnh liệt, nhưng lại không tìm ra chứng cớ gì…
"Không được, ta phải đi nhanh lên!"
Mộc Tú bắt đầu hốt hoảng, quyết định phải rời khỏi cơn gió này.
Hiện tại số mệnh của Tần Phnh đã xảy ra thay đổi ngất trời, không dính nhân quả, không vào luân hồi, hắn ta căn bản tính toán không ra bước đi tiếp theo của Tần Phong.
Cho nên trước khi bị bán thì không bằng 36 kế, chạy là thượng sách.
"Mộc Tú tiền bối, không lẽ vãn bối chiêu đại không tốt!?”
Tần Phong cũng không có ý tứ sẽ để cho người cõng nồi này rời đi, yên lặng móc ra trăm viên tiên tinh nhét vào tay đối phương.
"Tiên tinh!!"
Sắc mặt của Mộc Tú lập tức trở nên rối rắm.
Mặc dù đã dự cảm được nguy hiểm, thế nhưng Tần Phong lại quá hào phóng.
Đối với cấp bậc cường giả như bọn hắn, linh thạch cực phẩm có nhiều cũng không ý nghĩa, bởi nó không giúp bọn hắn tăng tu vi, chỉ có tiên tinh mới khiến bọn hắn cảm nhận được cái gì gọi là yêu.
Nhất là trong thời điểm hơn 80 phần trăm tiên tinh mất tích không rõ, cho nên phần độc sủng này càng khiến cho người ta không cách nào cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận