Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 19. Đi Săn Bảo Vật

Chương 19. Đi Săn Bảo Vật
“Tốt a!”
Tần Phong nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta đã tiêu 888 linh thạch để mua cái lư nhỏ này, xem như ca ca ta ra hai lần 8, còn ngươi chỉ cần thanh toán số 8 còn lại, ta sẽ cho ngươi mượn chơi vài ngày!? ”
“Ca ca, ngươi thật tốt!!”
Đầu óc của Tần Hạo còn chưa rõ ràng thì đã vui vẻ móc ra một túi vải.
Đó là túi trữ vật mà người tu luyện thường dùng, bên trong có tiền mừng tuổi mấy năm qua của y, Tần Phong cũng sớm đã thèm khát chiếc túi này từ lâu.
Rất nhanh ——
Dưới sự lừa gạt của Tần Phong, Tần Hào ra lấy một con số 8, cũng chính là 800 linh thạch.
“Ách......”
Người qua đường đứng ở xung quanh đều triệt để bó tay rồi, phàm là có bằng tốt nghiệp nhà trẻ thì cũng không đến nỗi bị lừa như vậy…
“Đinh, phát hiện túc chủ lừa gạt thiên tuyển chi tử vô tri, thu được 500 điểm phản diện!”
Tần Phong đắc ý cầm lấy 800 linh thạch, đồng thời giữ lời hứa sẽ cho nhị đệ mượn lư nhỏ chơi vài ngày, chỉ cần thành công kích hoạt lư nhỏ thì liền thu hồi lại.
Đối với cái này ——
Tần Hạo không những không có cảm giác thua thiệt, ngược lại cảm thấy mình kiếm lời.
Ca ca của y tiêu 88, còn y chỉ tiêu có 8, rõ ràng là ít hơn ca ca một số 8.
“Thực sự là Âu Đậu Đậu ngu xuẩn!”
Tần Phong nhìn nhị đệ đần độn nhà mình, thực sự không hiểu dựa vào EQ, cùng với trí thông minh cao siêu của nhân vật chính, nhưng đến cuối cùng lại theo thiết lập sẽ bị y giẫm nát dưới chân.
“Cái lư nhỏ này thì có lợi ích gì!?”
Lâm Tâm Nhi cũng tò mò lại gần, đưa tay muốn nhìn xem lư nhỏ có chỗ nào kỳ lạ.
Chỉ là Tần Hạo tựa như phòng cướp, vội vàng ôm chặt lư nhỏ vào lòng, không chừa lại chút mặt mũi cho con dâu tương lai, khiến cho Lâm Tâm Nhi tức giận đến dậm chân.
Nàng là tiểu công chúa của Thiên Tâm thành, cho tới bây giờ chưa có ai không dám nể mặt nàng như vậy.
“Bản tiểu thư còn không hiếm có, Lâm Tam, chúng ta đi!”
Lâm Tâm Nhi thuộc về loại hình loli ngạo kiều, trong từ điển của nàng căn bản không có hai chữ cầu người, cho nên mới giận dỗi lôi kéo Lâm Tam đi dạo chợ.
Sau khi Tần Phong nếm được ngon ngọt thì tự nhiên mặt dày mày dạn đi theo, thời khắc chú ý đến biểu hiện của Tâm Tam.
“Vị đại công tử Tần gia này, tại sao cứ lén lút nhìn ta như thế?”
Lâm Tam bị hắn nhìn đến lạnh sống lưng, trong lòng vô cùng hoảng.
Coi như là người hầu của tiểu công chúa Thiên Tâm thành, y cũng nghe nói có một số quý tộc có sở thích đặc biệt, chính là ưa thích kiểu người hầu da mịn thịt mềm như y.
Nhất là những con em quý tộc đặc biệt ưu tú, trình độ ăn chơi ở sau lưng cũng khiến cho người ta phải líu lưỡi.
Chẳng lẽ Tần Phong là loại người này!?
Giống như để chứng minh phỏng đoán của y, chỉ cần hàng hóa nào bị y nhìn quá hai giây là vị đại công tử Tần gia này sẽ trực tiếp mua lại toàn bộ.
Thật giống như tổng giám đốc bá đạo cùng tiểu kiều thê đi dạo phố, vì để hiện sức mạnh tài lực của mình, cho nên bất cứ chỗ nào tiểu kiều thê nhìn tới thì hắn sẽ đều mua lại.
“Không khoa học a!”
Tần Phong nghi hoặc nhìn một đống đồ mới mua được, không có một kiện có thể sánh ngang với bảo vật lư nhỏ.
“Đinh, chúc mừng túc chủ cướp đoạt tiên thảo của thiên tuyển chi tử, thu được 300 điểm phản diện!”
“Đinh, chúc mừng túc chủ cướp đoạt đan dược của thiên tuyển chi tử, thu được 300 điểm phản diện!”
“.........”
Tuy nói cũng là bảo vật khó gặp, đồng thời có thể thu được điểm nhân vật phản diện, nhưng Tần Phong rõ ràng càng muốn nhận được cơ hội rút thưởng của hệ thống.
“Ta không tin, chợ Tần gia lớn như vậy nhưng lại không có bảo bối chân chính!”
Mấy ngày kế tiếp, gió mặc gió, mưa mặc mưa, Tần Phong đều kéo Lâm Tam đi dạo phố.
Lâm Tam bị hù đến toàn thân nổi da gà, càng ngày càng cảm thấy Tần Phong đang chú ý đến thân thể hắn, cả đêm ngủ không yên, thời thời khắc khắc đều cảnh giác mà nắm chặt kiếm trong tay, rất sợ sơ ý một chút là mất đi sự trong sạch của bản thân.
Y dốc lòng làm người hầu cực phẩm, không phải làm tiểu thụ cực phẩm.
“Đây chính là đại công tử Tần gia sao!”
Người ở chợ Tần gia bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Tần Phong, lời đồn về vị đại công tử Tần gia này giống như sấm ở bên tai.
Trước đó bọn hắn chỉ nghe đại công tử Tần gia có tư chất Đại Đế, thế nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy hắn thể hiện tài năng, thẳng đến khí người của Thiên Tâm thành tới thì mọi người mới chân chính kiến thức được chỗ khủng bố.
Tám tuổi đột phá Siêu Phàm cảnh, vừa lâm trận liền đột phá thân pháp, một kiếm đánh bại truyền nhân của Trường Không Kiếm Thần, nhìn ra toàn bộ Hoang Cổ, chỉ sợ không có thiên kiêu nhà nào có thể nắm giữ chiến tích như thế.
Tư chất Đại Đế, danh bất hư truyền!
Đồng thời, cũng có người chú ý tới đồ vật mà Tần Phong mua, người biết hàng một mắt liền có thể nhìn ra đó là bảo vật khó gặp, một lần nhìn lầm cũng không có.
“Lợi hại!!”
Đám người đều vô cùng kinh hãi, thậm chí càng thêm bội phục, đầu rạp xuống đất đối với đại công tử Tần gia này.
Muốn phân biệt chính xác nhiều bảo vật như vậy, không chỉ cần dựa vào tu vi cao, mà cần phải có kiến thức uyên thâm và nỗ lực bao nhiêu năm.
Bây giờ một đứa trẻ tám tuổi có thể đạt được trình độ này, làm sao có thể khiến người không kinh ngạc.
Vài ngày sau ——
Tần gia cùng Lâm gia đem hôn ước thông cáo thiên hạ, đây cũng đại biểu cho việc Tần gia và Thiên Tâm thành chính thức kết minh, Lâm Hào mang theo đại đội nhân mã chuẩn bị trở về Thiên Tâm thành.
“Tần huynh, xin từ biệt!”
Lâm Hào ôm quyền, biểu lộ rất là không muốn.
“Lâm huynh, một đường cẩn thận!”
Tần Thiên cũng là mặt tràn đầy không muốn, đưa vài trăm dặm còn nghĩ tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận