Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 276. Trường Giang sóng sau đè sóng trước

Chương 276. Trường Giang sóng sau đè sóng trước
"Vô Cấu chi tuyền!”
Đám người toàn trường kinh hô một tiếng, càng cảm thấy Tần Phong là thâm bất khả trắc.
"Ây. . ."
Tần Phong còn đang chìm trong giấc mộng, không biết bản thân mình đang ở chỗ nào.
Thiên Quân lại khinh thường nói: "Các ngươi có phải đang nghĩ Vô Cấu chi tuyền rất trân quý, ta nói cho các ngươi biết, như vậy là quá coi thường lão đại nhà chúng ta rồi, Vô Cấu chi tuyền chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn trong kế hoạch của hắn.”
"Không sai!"
Vạn Mã lại kiêu ngạo nói: "Mặc dù lão đại của chúng ta đang ở trong bí cảnh Côn Luân, nhưng bên ngoài vẫn có thể tiến hành dựa trên kế hoạch của hắn, con rơi Bạch Nhật của Bạch gia nhận được truyền thừa của truyền thuyết hoàng kim, Bách Biến Ma Quân thu được truyền thừa của Lam Sắc Yêu Cơ, tương lại hai người bọn họ có thể trở thành đại đế.”
“Truyền thuyết hoàng kim, Lam Sắc Yêu Cơ!!"
Đám người trong toàn trường trừng to mắt kinh hô, thân là người bên trong Hoang Cổ thì không ai là chưa từng nghe qua danh hào của hai vị này.
"Ây. . ."
Tần Phong lại tiếp tục mê mang, nghĩ xem hiện tại ta nên làm gì.
Thiên Quân tiếp tục khinh thường nói: "Các ngươi thật sự nghĩ, lão đại chúng ta chỉ giết được một cao thủ sinh tử cảnh!?”
"Có ý tứ gì!!"
Trong lòng đám người toàn trường bỗng nhiên giật mình, không biết có phải là thứ mà bọn hắn đang nghĩ tới hay không.
Vạn Mã tiếp tục kiêu ngạo nói: "Ta có thể chịu trách nhiệm nói cho các ngươi biết, lão đại của chúng ta trước đó đã chém một vị cao thủ sinh tử cảnh, sau khi giết đối phương, hắn đã lĩnh ngộ được một chiêu kiếm càng siêu việt thần cấp hơn.”
"Tê tê!!"
Đám người toàn trường hít một hơi sâu, nội tâm gần như khó có thể khống chế.
Ngay cả một chiêu thức thánh cấp, bọn hắn còn không thể ngộ ra được, nhưng Tần Phong lại không hề thỏa mãn với thần cấp, chạy đi tìm chiêu thức siêu thần cấp, hiện tại lại nắm giữ hai kiếm chiêu siêu thần cấp.
Mặc dù bọn hắn nhiều lần đánh giá cao trình độ biến thái của Tần Phong, nhưng kết quả vẫn phát hiện ra là mình đã đánh giá thấp.
Đừng nói nhìn ra toàn bộ Hoang Cổ, cho dù nhìn ra toàn bộ cổ kim cũng không tìm được người thứ hai có thể biến thái như thế.
"Một đám gia hỏa chưa thấy qua việc đời!"
Thiên Quân, Vạn Mã cùng phát ra âm thanh khinh thường.
Phải biết, trong kế hoạch của Tần Phong.
Còn bao gồm thu đám cương thi trong Huyết Thương Hải, lấy mỏ tiên tinh làm Sau đó mồi dụ, thu hết tài vật của người ta.
Sau đó nhảy ra làm chúa cứu thế, khiến tám mươi phần trăm thế lực Hoang Cổ phải mắc nợ hắn, thậm chí hắn còn dự định vay tiền người ta để làm ăn.
So sánh với những chuyện này thì chuyện vừa rồi giống như Tiểu Vu gặp Đại Vu!
Tóm lại một câu, lão đại ngưu bức!!
"Trường Giang sóng sau đè sóng trước a!"
Đế Sư Vô Đạo vui mừng tay vuốt sợi râu, vô cùng xem trọng vị đệ tam Thánh Tử này, bất luận là thực lực, thiên phú, thủ đoạn, tâm cơ đều có thể toàn diện nghiền ép hai vị Thánh Tử kia.
"Ây. . ."
Cuối cùng Tần Phong cũng lấy lại tinh thần, chỉ thấy ánh mắt của đám người xung quanh vừa kinh sợ, vừa sùng bái.
Nhất là nhóm thiên kiêu vừa rồi lựa chọn đội Trần Tổ cùng Diệp Long, đã hối hận đến mức xanh ruột, có ít người thậm chí càng quỳ gối với Tần Phong ngay trước mặt hai vị thánh tử.
"Đệ tam Thánh Tử, chúng ta cũng là bị bọn hắn bức bách, hiện tại ta lựa chọn gia nhập chính nghĩa!"
"Đệ tam Thánh Tử, ta chịu nhục nhiều năm như vậy, chính là vì tìm một minh chủ như thế này!"
"Đệ tam Thánh Tử, ngươi chính là minh chủ mà nhóm chúng ta muốn chờ."
". . ."
Tần Phong không chút do dự nhận lấy bọn pháo hôi này để đả kích uy tín của hai vị thánh tử.
Phi, là tiểu đệ!
"Đa tạ Thánh Tử đại nhân!!"
Đám người lập tức lệ rơi đầy mặt, trong lòng tràn đầy ý chí tin phục Tần Phong.
Tần Phong làm bộ đem người đỡ dậy, một mặt hùng tráng nói: "Bây giờ đại chiến đã lên, Tần Phong bất tài, nguyện cùng chư quân tổng phó quốc nạn, máu không chảy khô, thì quyết không ngưng chiến!”
"Tổng phó quốc nạn, máu không chảy khô, quyết không ngưng chiến!!"
Đám người toàn trường đều bị câu nói của Tần Phong làm cho nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được cùng hô to, phảng phất đã thấy cảnh tượng Dạ Lan nằm nghe mưa gió, kỵ binh sông băng nhập mộng.
"Tần Phong, ngươi cứ chờ đó!”
Trần Tổ cùng Diệp Long biết rõ đại thế đã mất, chỉ có thể vứt xuống một câu ngoan thoại rồi rời đi, trước khi đi vẫn không quên bi thống mà nhìn nhẫn trữ vật của mình.
"Sao lại đi rồi!?”
Tần Phong nhìn bóng lưng rời đi của hai người, hắn vẫn thích bộ dáng kiệt ngạo bất tuần của bọn họ...
"Máu không chảy khô!?"
Tiểu Bạch một bên bình tĩnh ăn cà rốt, một bên nhìn đám thiên kiêu giống như đánh máu gà, trong đầu cũng không khỏi nhớ tới hình ảnh Tần Phong cứu người lần trước.
Chết cười, căn bản chảy không hết!
"Thánh Tử đại nhân chờ nhóm chúng ta!"
Hiện trường có ngàn tên thiên kiêu sắc mặt xoắn xuýt nhìn nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Trần Tổ cùng Diệp Long.
Không có biện pháp!
Ngay cả khi cả thế giới biết rằng cựu đế chế đã sụp đổ và con rồng vàng đã bắt đầu cất cánh, thì vẫn có một số người tin tưởng một cách mù quáng rằng đế chế đang suy tàn có thể được cứu vãn.
"Ừm? Tại sao lại không có!?”
Tần Phong đột nhiên khẽ cau mày, cẩn thận kiểm tra nhẫn trữ vật của Trần Tổ cùng Diệp Long.
Hắn nhớ kỹ Lý Cực đã nói khi còn ở trong Huyết Thương Hải, Trần Tổ cùng Diệp Long đi tranh đoạt thẻ tre Thánh Nhân, nhưng bây giờ hắn đã lục tung nhẫn trữ vật của hai ngươi mà lại không thể tìm thấy, nếu có thì cũng chỉ lấy ra mấy quyển thư tịch màu sắc.
"Lão đại, ngươi đang tìm thẻ tre Thánh Nhân đúng không!?”
Lý Cực hấp tấp chạy tới, lộ ra bộ dáng chó săn chuyên môn, mỉm cười nói: "Nghe nói thẻ tre Hậu Thánh đã rơi vào trong tay Trần Tổ, chỉ là Trần Tổ có một thói quen, không thích mang bảo bối đáng gia nhất ở bên người, mà ưu thích giấu chúng nó đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận