Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1966

Chương 1966Chương 1966
"Được!"
Tiểu Kiều rất sảng khoái đáp ứng, chuẩn bị lát nữa sẽ tượng trưng cho việc vung nước.
"Mọi người, các ngươi đều bị lừa rồi!"
Vệ Kiệt không ngồi yên được nữa, vội vàng mở miệng nói: "Nhà họ Tô chúng ta căn bản không có cái gì gọi là Vô Thượng Thiên Thư, là có người muốn vu oan giá họa cho chúng ta, để hoàn thành mục đích không thể nói ra của mình."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Những đệ tử nhà họ Tô còn chưa bị Lâm Tam chém chết cũng gật đầu liên tục tỏ vẻ mình có thể chứng minh.
"Không có!?"
Tần Phong lập tức kích hoạt thuộc tính khuấy đục nước, nhảy ra châm ngòi thổi gió nói: "Không có thì ngươi lập lời thề với đại đạo đi? Cứ nói ngươi chưa từng nhìn thấy Vô Thượng Thiên Thư, cũng chưa từng cầm Vô Thượng Thiên Thư trong tay."
"Tên khốn này rốt cuộc là ai!?"
Vệ Kiệt tức đến ngứa răng, đặc biệt muốn cho Tần Phong một gậy.
Người ta vừa mới chuẩn bị kéo dài thêm một chút nhưng hắn lại trực tiếp tung ra quân át chủ bài, căn bản không cho gã một chút đường lui nào.
"Đúng vậy!"
"Ngươi không có thì ngươi thề đi!"
Triệu Trường Sinh cũng nhảy ra, chỉ trỏ vào Vệ Kiệt.
Trước đây khi bị Tần Phong chửi như vậy, hắn ta hận không thể giết chết tên tai họa này nhưng bây giờ sau khi thống nhất chiến tuyến với tên tai họa này, hắn ta phát hiện mình lại là người hăng hái nhất... "Đúng vậy, ngươi thề đi!"
Mọi người xung quanh cũng không ngại chuyện lớn, liên tục thúc giục Vệ Kiệt thề để chứng minh trong sạch.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ làm hư thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 20 vạn điểm phản diện!"
“Ta làm hư lão Triệu!?"
Tần Phong lập tức cạn lời, chỉ trích hệ thống oan uổng người tốt.
Rõ ràng là lão Triệu bản tính như vậy, sao có thể nói là bị hắn làm hư được!?
Dựa theo kinh nghiệm mười năm đọc sách của hắn, thiên tuyển chi tử theo trường phái ẩn nhẫn thì bê ngoài là tên mọt sách không ra khỏi cửa nhưng trong lòng thì vô cùng gian ác, sau lưng toàn làm những chuyện giết người phóng hỏa.
Cho dù hiện tại bọn chúng mặc quần áo thư sinh, ngụy trang thành trí thức nhưng vẫn không thay đổi được bản chất vô sỉ của mình, thỉnh thoảng lại nhân lúc đêm đen gió lớn ra ngoài giết người phóng hỏa.
"Ừm!?"
Triệu Trường Sinh nghi hoặc nhìn xung quanh, có cảm giác bị người khác nhìn thấu.
Cũng khiến hắn ta nảy sinh một loại xung động muốn tìm ra người này, tối nay đến nhà đối phương diệt khẩu.
"Sao vậy? Ngươi không dám thề với đại đạo saol?"
Hai lão già Thái Bạch Tiên Sơn nheo mắt lại, khí tức trên người cũng bắt đầu sôi trào.
Tựa như chỉ cần Vệ Kiệt dám nói một chữ không thì bọn họ có thể chứng minh Vô Thượng Thiên Thư ở nhà họ Tô, có thể không chút do dự ra lệnh diệt tộc nhà họ Tô.
"Không, chúng ta dám..."
Vệ Kiệt lập tức gấp gáp sinh trí, bắt đầu đánh tráo khái niệm nói: "Nhà họ Tô chúng ta vô tội, căn bản chưa từng thấy Vô Thượng Thiên Thư nào, mỗi đệ tử nhà họ Tô ở đây đều dám thề với đại đạo."
"Đúng vậy!"
Những đệ tử nhà họ Tô bên cạnh đã sớm sợ mất mật, lập tức gật đầu phụ họa: "Chúng ta hiện tại có thể thề với đại đạo, chúng ta chưa từng thấy Vô Thượng Thiên Thư nào, là có người vu oan giá họa cho nhà họ Tô chúng ta..."
"Chẳng lẽ thật sự oan uổng cho nhà họ TôiI?"
Mọi người xung quanh lập tức nhìn nhau, không ngờ nhà họ Tô lại dám thề.
"Các ngươi thề cái rắm ấy!"
Tần Phong liếc mắt đã nhìn thấu thủ đoạn nhỏ của Vệ Kiệt, tiếp tục châm ngòi thổi gió nói: "Nếu như ta là cao tâng nhà họ Tô mà có được Vô Thượng Thiên Thư thì chắc chắn sẽ đóng cửa lại tự mình lĩnh ngộ, sao có thể cho mấy tên tiểu tốt các ngươi xem được!?"
"Ta...
Sắc mặt Vệ Kiệt lập tức đen lại, trong lòng cũng hóa thành máy điện báo.
Nhìn thấy gã sắp có thể qua loa lừa gạt được chuyện này rồi nhưng lại có một lão lưu manh vô sỉ chạy ra quấy rối, không những liên tục phá hoại chuyện tốt của gã mà còn gây chia rẽ quan hệ giữa gã và các đệ tử nhà họ Tô.
Tốt nhất là đừng để gã vượt qua kiếp nạn này, nếu không nhất định phải cho lão lưu manh này dễ coi.
"Có lý!"
Mọi người lập tức tỉnh ngộ, cảm thấy Tần Phong nói đúng.
Vô Thượng Thiên Thư là bảo vật hiếm có của tiên giới, người biết càng ít càng tốt, đừng nói là những đệ tử nhà họ Tô ở cảnh giới Kim Tiên này, ngay cả đệ tử cảnh giới Tiên Quân e rằng cũng không đủ tư cách để biết và xem.
"Thật vô sỉ!" Vu Lan bề ngoài vẫn là mỹ nhân băng sơn nhưng trong lòng không nhịn được mà chửi thâm.
Nếu không phải Tiểu Kiều và Lưu Thủy nói trước với nàng rằng Vô Thượng Thiên Thư đã bị Tần Phong thu vào túi thì nàng nói không chừng còn thật sự tin lời nói dối của tên vô sỉ này.
Lúc này——
Cũng vì một câu nói vừa rồi của Tần Phong, áp lực một lần nữa đổ dồn về phía Vệ Kiệt.
Chỉ thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía Vệ Kiệt, hai vị tiên vương Thái Bạch Tiên Sơn càng tỏa ra khí tức trên người, hiển nhiên là sự kiên nhẫn của bọn họ sắp cạn kiệt rồi.
Còn về phía Băng Cung bên kia, để tỏ vẻ mình hòa nhập, cũng theo đó mà tỏa ra khí tức hùa theo.
"Chết tiệtI!"
Vệ Kiệt trong lòng hận đến ngứa răng, hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Nếu gã không thể nghĩ cách thoát khỏi sự nghi ngờ của mình thì chỉ còn cách cả nhà cùng nhau chỉnh tê.
"Ngươi còn gì để nói?"
Hai vị tiên vương Thái Bạch Tiên Sơn ánh mắt lạnh lẽo như băng, uy áp khủng bố đến cực điểm theo đó bùng nổ.
Âm ầml!
Uy áp khủng bố như sóng lớn ập đến, nơi đi qua, hư không gợn từng đợt sóng gợn, mặt đất dưới chân càng rung chuyển không ngừng, nứt ra từng vết rạn dữ tợn, phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa.
"Ư..."
Mọi người xung quanh căn bản không chịu nổi áp bức này, tựa như có mười vạn ngọn núi đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đè cho bọn họ đau đớn quỳ rạp xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận