Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1565 - Lại là Phó gia



Chương 1565 - Lại là Phó gia




“Còn dám phản kháng!”
Tần Phong lập tức cảm thấy không vui, trực tiếp lấy ra lệnh bài của Tứ trưởng lão.
“Đây là.....”
Hai huynh đệ Phó Ngôn Kiệt, Phó Ngôn Khang kinh hãi.
Mặc dù hắn ta biết Tứ trưởng lão nhận Tần Phong là thân truyền đệ tử, nhưng thật không ngờ Tứ trưởng lão Tiên Minh lại giao lệnh bài cho hắn.
“Tiên Minh trưởng lão lệnh!”
Sắc mặt Phó Sĩ Khang không khỏi thay đổi, lửa giận trong lòng nháy mắt bị dập tắt.
Đắc tội những trưởng lão khác của Tiên Minh, Phó gia có thể còn có con đường sống, nhưng nếu đắc tội người điên như Tứ trưởng lão, hắn ta thật không dám cam đoan Phó gia có thể có người nào còn sống.
Hơn nữa, khác với những kiếm tu nghèo kia, lực hiệu triệu của Luyện Khí Sư đặc biệt mạnh.
Chỉ cần hơi tiết lộ một chút tin tức ra ngoài thì sẽ có rất nhiều cao thủ giúp hắn giết người, chỉ cầu sau đó có thể giúp mình luyện chế một kiện tiên khí, còn là loại cầu xin, tự chuẩn bị tài liệu.
“Lão Phó, lời ta vừa nói, ngươi chả nghe lọt câu nào cả!”
Tần Phong cầm lệnh bài của Tứ trưởng lão, tiếp tục vỗ mặt nhục nhã: "Tiên giới không có Già Thiên Thụ, chỉ có vỏ quýt dày có móng tay nhọn, làm người ấy à, là nên kiêu ngạo, nhưng cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng phải lấy chứ!"
“Ngươi......”
Phó Sĩ Khang tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, lửa giận vừa mới dập tắt lại bị thiêu đốt.
Hắn ta đường đường là gia chủ Phó gia, hậu duệ của Tiên Đế, cao thủ Tiên Vương cảnh, lại bị một tên tiểu bối Địa Tiên đỉnh phong vỗ mặt nhục nhã hai lần ở trước mặt mọi người.
Có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhịn!
Ai kia có thể nhịn, nhưng ta không thể nhịn!
“Thật sự rất dũng cảm!”
Tim mọi người đập dồn dập đến cổ họng, ai cũng đổ mồ hôi lạnh vì Tần Phong.
Trước khi bọn hắn gặp Tần Phong, đánh chết bọn hắn cũng sẽ không tin tưởng có người dám vỗ mặt nhục nhã Tiên Vương hai lần, hơn nữa, bản thân cũng chỉ có tu vi Địa Tiên đỉnh phong cảnh.
“Sao? Còn chưa phục?”
Tần Phong thấy Phó Sĩ Khang có dấu hiệu bùng nổ, trực tiếp bắt chước Triệu Trường Sinh thối lui đến bên cạnh Tiền Đa Đa, sau đó tiếp tục kiêu ngạo: "Có gan thì tới đây đi, ta và Thiếu các chủ Bảo Các, Tiền Đa Đa, Tiền sư huynh cùng tiến cùng lùi, nếu chúng ta chớp mắt một cái thì sẽ được không xem là nam nhân.”
“Hả!?”
Tiền Đa Đa lập tức bối rối, chẳng biết vì sao lại kéo hắn ta xuống nước.
“Ta đây là đang sáng tạo cơ hội cho ngươi!”
Tần Phong lập tức truyền âm lừa gạt: "Hiện tại Tô Uyển sư muội đang ở bên cạnh quan sát, đây chính là cơ hội để ngươi thi triển mị lực nam tính đấy!"
"Huynh đệ tốt!"
Tiền Đa Đa lập tức nhìn hắn với ánh mắt cảm kích, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị: "Không sai, Tiền gia ta và Tần sư đệ cùng tiến cùng lùi, nếu chúng ta chớp mắt một cái, vậy sẽ không được xem là nam nhân!"
“Không ổn!”
Sắc mặt hai anh em Phó gia đột nhiên biến đổi, vội vàng tiến lên giữ chặt Phó Sĩ Khang.
Phải biết rằng, Tiền Đa Đa chính là nhi tử độc nhất của Ngũ trưởng lão Tiên Minh, Thiếu các chủ của Phù Bảo Các, một khi bức bách hắn ta sử dụng năng lực tiền, toàn bộ Phó gia đều sẽ gặp xui xẻo.
“Quá vô sỉ!”
Mọi người bốn phía đồng thời nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
Chính mình ở bên ngoài kiêu ngạo ương ngạnh gây chuyện khắp nơi, sau đó lại lấy Tiền Đa Đa làm bia đỡ đạn, phàm là người cần thể diện thì đều không thể làm ra loại chuyện này.
“Quả thật vô sỉ!”
Triệu Trường Sinh gật đầu, hết sức đồng ý, tỏ vẻ mình không làm được chuyện như vậy.
“Tần Phong!”
Phó Sĩ Khang nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ thấp giọng rống: "Ngươi có Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão làm chỗ dựa, Chu vương quả thật không dám động đến ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quên, đến di tích Tiên vương không phải chỉ có Phó gia chúng ta.”
Ầm ầm!!
Hư không lại truyền đến một trận chấn động, mặt đất dưới chân lại lay động.
“Tần Phong, ngươi xong rồi!”
Phó Sĩ Khang lạnh lùng cười: "Phó gia chúng ta mang giày nên không có biện pháp với ngươi, nhưng lần này, có rất nhiều tán tu không môn không phái tiến vào di tích Tiên Vương, bọn họ chân trần cũng sẽ không nhường ngươi.”
“Đa tạ ngươi nhắc nhở!”
Tần Phong đầu tiên là cảm tạ một tiếng, sau đó ngửa mặt lên trời cười to: "Đàm Lực, ngươi không ngờ phí khí lực lớn như vậy mới cướp được Chúc Dung Hỏa Luyện chi ấn, còn chưa cầm nóng tay thì đã bị Phó gia chủ cướp mất, ngươi cũng không giữ được Thập Nhị Tinh Thần châu..."
“Cái gì?”
Phó Sĩ Khang đứng hình tại chỗ.
Vốn muốn mượn đao giết người giết chết Tần Phong, ai ngờ hắn lại trả đũa, vu oan giá họa cho Phó gia bọn họ.
“Đậu má!!”
Đàm Lực lập tức chửi tục, không ngờ phụ thân ruột lại là người như thế.
“Ta không quen biết hắn!”
Đệ tử Tiên Minh nhìn không nổi nữa, giả vờ không nhận ra Tần Phong.
“Đi!”
Tần Phong vội vàng phất tay lấy Thần Phong thuyền ra, lôi kéo Mộ Dung Tĩnh và Hữu Dung nhanh chóng lên thuyền.
“Tạm biệt!”
Tiểu Bạch vẫy tay với Đàm Lực, thu hồi Khổn Tiên Thăng.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ chói tai vang lên, sơn động trực tiếp bị nổ tung.
Chỉ thấy bên trong lao ra mấy chục thân ảnh, uy áp khủng bố như núi lở biển đánh úp lại, không riêng gì có mấy chục vị cao thủ Tiên Quân cảnh, còn có vài vị cao thủ Tiên Vương cảnh.
Chúc Dung Hỏa Luyện Chi Ấn!
Thập Nhị Tinh Thần Châu!
Các vị cao thủ vừa rồi đều nghe được, lập tức tập trung vọt tới mục tiêu.
“Chờ một chút, vừa rồi là Tần Phong......”
Phó Sĩ Khang mắt thấy sắp bị vây công, vội vàng mở miệng lớn tiếng giải thích.
Nhưng đối phương rõ ràng đã quá sốt ruột, giống như chậm một bước sẽ bị người khác cướp đi, khi xông lên đã điên cuồng tấn công...
“Đậu xanh!!”
Đàm Lực không nhịn được chửi tục một tiếng, thấy tình thế không ổn vội vàng xoay người bỏ chạy.
Tuy rằng hắn ta là xếp hạng thứ mười lăm trên Võ Tu Thiên Tư Bảng, nhưng cũng chỉ có tu vi Kim Tiên cảnh đỉnh phong, đánh với mấy tên Thái Ất Kim Tiên còn được, nhưng đối mặt với một đám Tiên Quân và Tiên Vương, ba mươi sáu kế chỉ có bỏ chạy là thượng sách.
Nhưng chúng cao thủ đã khóa chặt hắn ta, nhanh chóng xông lên vây quanh hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận