Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1204 - Đến Dược Thần cốc



Chương 1204 - Đến Dược Thần cốc




Hình ảnh vừa chuyển ——
Phương Trường đã mang theo Diệp Thần chạy trốn ra ngoài vạn dặm.
Chỉ thấy sắc mặt Diệp Thần tái nhợt như tờ giấy nằm trên mặt đất, ngực phập phồng bất định, mồ hôi trên trán lăn xuống, miệng vết thương sâu có thể thấy được xương, máu tươi không ngừng tuôn ra, mỗi lần hô hấp, ngực đều truyền đến một cỗ đau nhức.
Tuy nhiên đôi mắt hắn lại lộ ra ý thức kiên định, tận lực không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
“Ngươi không sao chứ!?"
Đôi mắt Phương Trường nổi lên vẻ khiếp sợ, phát hiện sinh mệnh của Diệp Thần quá ngoan cường.
Thương thế nặng như vậy đổi lấy những người khác đã sớm chết tám trăm lần, nhưng hắn không chỉ không chết, miệng vết thương còn đang chậm rãi khép lại, quả thực chính là một tiểu cường đánh không chết.
“Tên này dám cướp thoại của ta!”
Diệp Long vừa đuổi theo đã mất hứng, tỏ vẻ câu vừa rồi phải là gã nói.
Bất quá ảnh đế chưa bao giờ e ngại cướp kịch, chủ yếu là phải biết linh hoạt.
Cho dù kịch bản mới của đạo diễn Tần còn chưa đưa tới, gã cũng có thể dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm ảnh đế, thêm một vở kịch khiến Tần đạo hài lòng.
"Diệp Thần, ngươi thế nào rồi!”
Diệp Long không để ý hình tượng vọt tới bên người Diệp Thần, trong mắt tràn đầy vẻ sốt ruột, giống như cha ruột của mình chỉ còn lại một hơi thở, còn chưa kịp công bố di sản.
“Không sao, chưa thể chết được!”
Sắc mắt Diệp Thần tái nhợt, bắt đầu ngồi dậy để vận công chữa thương.
Tuy rằng lần này Nhất Kiếm đã đâm một kiếm vào trái tim hắn, nhưng cũng may Hoang Cổ Thánh Thể đã tiến giai đến hình thái thứ hai, có được lực lượng sinh mệnh cực kỳ cường đại.
Nếu không thì có lễ thật sự đã lạnh!
“Không có việc gì là tốt rồi!”
Phương Trường không tiếp tục quấy rầy, vẻ mặt uể oải ngồi ở một bên.
Vốn tưởng rằng lần khởi binh phản Tần này có thể cứu bạch nguyệt quang, nhưng ai biết Tần Phong vẻn vẹn phái ra mấy thủ hạ, liền có thể tùy ý chà y nằm trên mặt đất.
“Nam Phong, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài!”
Phương Trường ngẩng đầu nhìn thấy trăng sáng dâng lên, ánh mắt kiên nghị vẫn không buông tha.
“Thật không biết hắn lấy đâu ra tự tin!”
Diệp Long trong lòng vô cùng khinh bỉ, nhìn trăng sáng lại nhịn không được cảm khái nói: "Nam Phong U Hầu Truyền Không Các, Nguyệt Mãn Cô Đình, khung treo rải rác, một mặt phù dung thanh lệ băng.”
“Ngươi đang nói cái gì?"
Đôi mắt Phương Trường nổi lên hung quang, nghiêm túc hoài nghi Diệp Long đang ám chỉ y.
"Đêm khuya viết trường ca mà thôi!”
Diệp Long làm bộ nghiêm túc nói: "Nam Phong U Hầu Truyền Không Các, Nguyệt Mãn Cô Đình, Khung treo rải rác, một mặt phù dung thanh lệ băng. Ngọc môn nhét ba ngàn trướng, thiết mã long tanh, đồng giáp sương tinh, ích lợi hơn mấy bạch cốt hoành, có vấn đề gì sao!?”
"Ngươi..."
Phương Trường muốn nổi giận nhưng lại không tìm được lý do.
“Không có ta liền tiếp tục!”
Diệp Long tiếp tục nhảy nhót trên thần kinh mẫn cảm của Phương Trường, làm bộ cảm xúc đang dâng trào, nói: " Nam Phong thổi, Nam Phong thổi, thổi lên tưởng niệm đến Côn Luân."
“Côn Luân!!"
Phương Trường thiếu chút nữa đã bị phá phòng, ký ức bụi bặm cũng một lần nữa ập tới.
Năm đó y đã ở Côn Luân bí cảnh, phá vỡ chuyện của Tần Phong và Nam Phong công chúa, cũng trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng, không cách nào xoa dịu.
“Không tốt, hắn sắp nổi giận!”
Diệp Long vội vàng lui đến bên người Diệp Thần, một bộ biểu tình ngươi có gan thì tới.
“Leng keng, chúc mừng chó săn của túc chủ nhục nhã thiên tuyển chi tử cấp truyền thuyết, đạt được 5 vạn điểm phản diện!”
Leng keng, chúc mừng chó săn của túc chủ khiêu khích quan hệ của hai đại thiên mệnh, đạt được 10 vạn điểm phản diện!
"Ừm!?"
Tần Phong trên thuyền Thần Phong lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Hiện tại chiến đấu ở Hoa Lạc thành đã kết thúc, không biết là vị chó săn kia tự mình thêm diễn kịch, cũng đạt được khẳng định của Tần hoàng.
“Bệ hạ, sắp tới Dược Thần cốc rồi!”
Nguyệt Hi là tiểu thị nữ bên người, không thể không tới nhắc nhở Tần Phong.
Bất quá Tần Phong lúc này cũng không rảnh để ý tới Nguyệt Hi, mà đang ôm Điềm Điềm cùng Tiểu Hương phi làm hôn quân, một bên ăn tiểu hương lê non mềm mọng nước, một bên uống rượu ngon do Điềm Điềm đưa tới.
"Ai!!"
Trong lòng Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nếu mà không phải vì tương lai nhị đệ có thể trở thành một đời thánh quân, hắn cần gì phải ủy khuất mình làm hôn quân như thế, một mình thừa nhận loại thống khổ này.
“Bệ hạ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm đỏ bừng, nhịn không được tò mò hỏi: "Lần này chúng ta đi Dược Thần cốc, chỉ là vì đón Hữu Dung cô nương sao!?”
“Đương nhiên rồi!”
Tần Phong lộ ra nụ cười chuyên nghiệp của hôn quân, nói: "Trẫm hiện tại chỉ có một nguyện vọng, chính là nói một câu thanh xuân không có giá bán, các ngươi chỉ có thể chen chúc trên long sàn.”
"Bệ hạ!!"
Điềm Điềm, Tiểu Hương phi lập tức xấu hổ đỏ bừng, trong lòng càng gọi thẳng Tần Phong là một đại hôn quân.
“Muốn biết ai có da mặt dày nhất thì cứ lên Thần Phong chu tìm Tần hoàng!”
Trong lòng Nguyệt Hi không hiểu sao hoảng hốt, cảm giác mình cũng đang trong kiếp nạn khó thoát...
Dược Thần cốc.
Hữu Dung dùng hai tay nhỏ bé nâng lấy má, cảm giác làm chuyện gì cũng không có hứng thú.
Vốn tưởng rằng Đại Ma Vương là một tên hỗn đản không có điểm mấu chốt, ai biết nàng vừa tức giận rời đi không lâu, liền nghe nói Tần Uy trở lại đất tổ Tần gia đã bị Tần vương một búa đập chết.
Tuy rằng hiện tại tất cả thế nhân đều ca tụng Tần vương, nhưng nàng lại biết là Tần Hoàng ở sau lưng giở trò quỷ.
Nhìn như đang bao che Tần Uy, kì thực là mượn đao giết người, cũng vô cùng phù hợp với tính cách âm hiểm giảo hoạt, quỷ kế đa đoan của Tần Phong.
"Tức chết bổn y tiên!!"
Hữu Dung đột nhiên khởi động thần kinh, cáu kỉnh vuốt tóc.
Đại ma vương này rõ ràng còn có chút lương tâm như vậy, nhưng lại nhất định phải giả bộ vô lương tâm trước mặt nàng, lúc đi cũng không biết bá đạo giữ người, hại nàng hiện tại cũng không biết lấy cớ gì trở về.
Phàm là đại ma vương lúc ấy cưỡng hôn, nàng cũng không đến mức phiền não như bây giờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận