Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1836 -



Chương 1836 -




"Không được, ta phải đi giúp đỡ!"
Ác ma trong lòng Phương Trường như thoát khỏi sự trói buộc, khóe miệng cũng nhếch lên nở nụ cười méo mó.
Y muốn theo những người này đi tìm Tần Phong, tận mắt nhìn hắn bị giày xéo như thế nào, chỉ có làm như vậy mới có thể trút được cơn giận lâu nay bị đè nén trong lòng.
Nhưng ngay khi Phương Trường chuẩn bị lên đường, y đã nhìn thấy đệ tử Phó gia đang tìm kiếm y.
"Lại là Phó gia!"
Phương Trường lập tức phát điên nhưng không thể không quay người bỏ chạy.
Mặc dù Phó gia không là gì trong mắt Tần Phong nhưng trong mắt y lại là một thế lực to lớn, với năng lực hiện tại của y căn bản không thể lay chuyển được.
"Là Phương Trường!"
Đệ tử Phó gia cũng phát hiện ra Phương Trường, vội vàng đuổi theo y.
Không xa nơi này, Quang Thiên và những người khác cũng nhận được tin tức.
"Quá tốt rồi, tìm được Phương Trường rồi!"
Phó Ngôn Kiệt kinh hỉ hét lớn, kéo Quang Thiên đi bắt Phương Trường.
"Muộn rồi!"
Quang Thiên liếc nhìn khoảng cách: "Khoảng cách xa như vậy, đợi chúng ta đuổi tới, Phương Trường e rằng đã chạy mất dạng rồi, đuổi theo cũng vô ích."
"Lại để hắn chạy mất rồi!"
Phó Ngôn Kiệt trong lòng rất không vui nhưng lại không phản bác lời của Quang Thiên.
Bởi vì bọn họ truy bắt Phương Trường đã được mấy tháng, trong thời gian đó cũng nhiều lần phát hiện tung tích của Phương Trường nhưng Quang Thiên luôn có thể đưa ra câu trả lời chính xác, kết quả cũng không có ngoại lệ đều để y chạy thoát.
Cho nên lâu dần, lời nói của Quang Thiên cũng có uy tín, không cần phải vất vả chạy một chuyến nữa.
"Thiếu gia, đừng nản lòng!"
Quang Thiên vội vàng an ủi gã: "Phương Trường có thể chạy vô số lần nhưng chúng ta chỉ cần bắt hắn một lần là được, huống chi hắn còn là một ma tu, hiện tại bị thương nặng đang vội vàng hút người để chữa thương, chỉ cần chúng ta chú ý xem có ai bị hút thì có thể dễ dàng phát hiện ra tung tích của hắn."
"Không tệ!"
Phó Ngôn Kiệt gật đầu tán thưởng, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
"Phương Trường, ngươi không thể trốn thoát!"
Quang Thiên ngẩng đầu lẩm bẩm một tiếng, sau đó thúc ngựa đuổi theo.
Hắn ngăn cản Phó Ngôn Kiệt không phải là không kịp, mà là đang dẫn Phương Trường đi về phía thành Tinh Cực.
Hiện tại Bạch Nhật tính nhờ vào Vương gia thành Tinh Cực để vào điện Chiến thần nhưng đáng tiếc là thành Tinh Cực này hai ngày nay quá bình lặng, cho nên nhóm chuyên nghiệp của bọn họ họp bàn trong nhóm, tính toán sẽ đuổi Phương Trường đến thành Tinh Cực để tạo ra sự hoảng loạn.
Đến lúc đó Phương Trường sẽ giết tứ phương, hắn sẽ dẫn Phó gia ra mặt trừ ma, Đàm Lực phụ trách cướp bóc kho báu của Vương gia, Bạch Nhật thì nhân cơ hội cứu người để lấy lòng.
Còn về Tam Lộng đại sư và Mộc Tú, sau khi chiến đấu kết thúc, sẽ lấy thân phận cao tăng, chân nhân để đến Vương gia siêu độ cho người chết rồi kiếm thêm một khoản.
Lúc này...
Mộc Tú đang cầm Thái Ất Cửu cung bát quái chiếm bàn, không nhanh không chậm đi theo sau Phương Trường.
Chỉ cần lộ tuyến của Phương Trường xuất hiện sai lệch, lập tức sẽ gửi tin tức thông báo cho Quang Thiên, để hắn sắp xếp người đi chỉnh lại lộ tuyến của Phương Trường.
"Quá chuyên nghiệp rồi!"
Đàm Lực nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Trước kia gã vẫn luôn không hiểu nổi, bản thân đường đường là người đứng thứ mười lăm trên bảng xếp hạng thiên tư võ tu, tại sao lại bị đám chiến ngũ tra này bức vào đường cùng.
Bây giờ gia nhập nhóm chuyên nghiệp mới hiểu được, năng lực mạnh không có nghĩa là được, lòng người mới là thứ đáng sợ nhất trên đời này.
"Phát hiện chưa?!"
Nhậm Hoàn nhìn những người đi đường xung quanh, không nhịn được nói: "Bây giờ các thế lực đều bị bệ hạ hấp dẫn, cao thủ trong nhà cũng đều chạy qua đó rồi."
"Bọn người này đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Tam Lộng đại sư rất khinh thường nói: "Cho dù bọn họ có cướp được tiếng tăm, tương lai cũng sẽ bị bệ hạ trả thù, cướp được tiếng tăm, lo lắng bị trả thù, giết bệ hạ, cướp rồi cũng như không cướp, bất kể chọn thế nào cuối cùng cũng là công cốc!"
"Cho nên đây chính là lý do ngươi muốn sống lâu trăm tuổi!?"
Mộc Tú không nhịn được trợn trắng mắt, biết rõ tên đầu trọc này không kén ăn.
"A di đà Phật!"
Tam Lộng đại sư thần sắc đột nhiên nghiêm túc, chắp tay sửa lại: "Bần tăng không hiểu cái gì gọi là sống lâu trăm tuổi, chỉ hiểu được ngày tháng trôi qua thật khổ."
"Quả nhiên là đại sư!"
Nhậm Hoàn không nhịn được giơ ngón tay cái, thật lòng bội phục sáu vị dũng sĩ.
Một lần nở rộ của cuộc đời, đổi lại cả đời phú quý!
Hơn nữa còn tìm được Tần Phong yêu nghiệt siêu cấp che chở, căn bản không cần lo lắng Phương Trường sau này sẽ trả thù mình, có thể yên tâm hưởng phúc do mệnh cách lục vị đế vương mang lại.
"Đáng thương cho Phương Trường quá!"
Mộc Tú không nhịn được cảm thán một tiếng, ngay sau đó liền nghĩ đến Diệp Thần.
Năm đó Phương Trường chính là vì lớn tiếng nói chuyện với đạo diễn Tần, còn đứng ra chỉ trích hắn dùng quy tắc ngầm với Nam Phong công chúa nên đã bị đạo diễn Tần sắp xếp cho sáu cảnh phim thảm không nỡ nhìn.
Bây giờ Diệp Thần dám vạch trần bí mật nhỏ của đạo diễn Tần, với tính cách của hứn, còn chưa biết sẽ sắp xếp cho đối phương tình tiết vô lý nào nữa.
"Ai..."
Diệp Thần không nhịn được rùng mình một cái, có cảm giác như bị thứ gì đó bẩn thỉu nhắm vào.
"Giết!!"
Không đợi Diệp Thần nghĩ ra thứ bẩn thỉu là gì, đã nghe thấy một trận tiếng giết chóc vang trời.
Chỉ thấy đại quân do Diệp Thần thống lĩnh đang công thành, binh lính mặc tiên giáp lấp lánh sắc màu, cưỡi tiên kiếm, tiên thú, hùng hùng hổ hổ phát động tấn công vào tiên thành phía trước.
"Thủ thành, mau thủ thành!”
Binh lính trên thành tiên đã sớm nghiêm trận chờ địch, bọn họ tay cầm tiên khí, ánh mắt hoảng sợ, không những mở trận pháp để phòng ngự, còn liên thủ thi triển tiên pháp để chống lại sự tấn công.



Bạn cần đăng nhập để bình luận