Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1324 - Có Thích Khách



Chương 1324 - Có Thích Khách




“Bệ hạ, người làm sao vậy!?”
Tiểu kiều thê thấy thần sắc Tần Phong không đúng, nhịn không được quan tâm hỏi thăm.
“Phốc!!”
Tần Phong không có ý định trả lời.
Mà là mạnh mẽ bức ra một ngụm máu tươi, giả bộ chính mình đã trúng độc.
“Bệ hạ, người làm sao vậy!?”
Tiểu kiều thê lập tức luống cuống, tỏ vẻ nàng cái gì cũng không biết.
Đúng lúc này......
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cảm xúc bất an xông lên đầu.
Chỉ thấy trong đám người đột nhiên lao ra một nữ tử dáng người mảnh khảnh, cầm trong tay một thanh trường kiếm sắc bén cắt qua hư không, lấy tốc độ cực nhanh đâm vào ngực Tần Phong.
"Không tốt, có thích khách!"
Đám tiểu kiều thê chưa từng gặp qua loại cảnh tượng này, lập tức kinh hoảng thét chói tai.
“Quả nhiên là nàng ta!”
Tần Phong liếc mắt một cái nhận ra, người tới là Lâm Hồng Đậu.
Vốn dĩ hắn còn đang lo lắng liệu có phải thích khác khác hay không, hiện tại xem ra vị Lâm Hồng Đậu này còn rất thông minh, biết trước tìm sữa độc để hạ độc rồi mới xuống tay với mình.
Tuy nhiên nàng ta lại không biết, vì an toàn mà hắn đã phải cố gắng bao nhiêu!
Không chỉ đóng trăm vạn đại quân ở kinh đô, lại để cho Hắc Băng Đài đối tiến hành theo dõi 24/24, chỉ cần phát hiện người khả nghi thì có thể lập tức bắt giữ.
Lại là từ toàn quân chọn lựa ra Vũ Lâm tinh nhuệ nhất, chế tạo ra bốn kiện thần trang đến vũ trang cho Bạch Nhật.
Có thể nói hắn đã tự chế tạo cho mình tường đồng vách sắt giống như bảo vệ, nếu như không có hắn cho phép, thì một con ruồi cũng đừng nghĩ tới gần bên người hắn.
Mà Lâm Hồng Đậu sở dĩ có thể thông qua tầng tầng trạm kiểm soát đi tới bên cạnh hắn, tự nhiên là do hắn trao quyền, nói cách khác chính là nhất cử nhất động của nàng đều ở trong giám sát.
“Hôn quân vô đạo!”
Lâm Hồng Đậu vẻ mặt chính khí nói: "Vì thỏa mãn tư dục chính mình, mà không để ý sống chết của thiên hạ thương sinh, hôm nay ta liền muốn thay trời hành đạo..."
Hưu một tiếng!!
Lâm Hồng Đậu còn chưa nói xong, đã bị tiếng xé gió dồn dập cắt đứt.
Chỉ thấy Bạch Nhật giống như một tia chớp cấp tốc lao đến, khi trường kiếm của Lâm Hồng Đậu sắp đâm vào ngực Tần Phong, Tam Thần thương trong tay trước một bước chắn ở trước mặt Tần Phong.
Đinh một tiếng, tia lửa văng khắp nơi!!
Trường kiếm trong tay Lâm Hồng Đậu bị Bạch Nhật thành công ngăn lại, cho dù nàng dùng hết khí lực toàn thân cũng không cách nào tiến thêm.
“Dám hành thích Ngô Hoàng, giết!”
Đôi mắt Bạch Nhật nổi lên hàn quang.
Chỉ thấy Tam Thần thương trong tay y bộc phát ra một đạo thương ý ngút trời, càng mang theo một cỗ Bài Sơn Đảo Hải chi thế điên cuồng tuôn về phía Lâm Hồng Đậu.
“Thật mạnh!”
Lâm Hồng Đậu không chịu nổi, cố gắng lui về phía sau để tiết lực.
Bất quá sau khi bị Bạch Nhật bức lui, vẫn không có ý buông tha cho nàng, vung Tam Thần Thương trong tay liền cấp tốc đập về phía nàng.
“Không tốt!”
Lâm Hồng Đậu không kịp phản ứng, giơ trường kiếm trong tay lên ngăn cản.
Đinh!!
Trường thương cùng trường kiếm va chạm vào nhau, cũng va chạm ra một trận ánh lửa chói mắt.
Nhất là cường độ cường đại mà Bạch Nhật vung ra, cánh tay Lâm Hồng Đậu run lên, ngay sau đó liền cảm giác được ngực bốc lên lợi hại.
“Phốc!!”
Lâm Hồng Đậu không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không thể khống chế bay ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó - -
Một đám vũ trang đầy đủ Vũ Lâm Vệ cũng vọt vào, ánh mắt của bọn họ lạnh lùng mà kiên định, binh khí trong tay cũng lóe hàn quang dưới ánh mặt trời.
“Kết thúc rồi sao?”
Lâm Hồng Đậu đột nhiên cười thê lương, biết mình không có cơ hội.
Mặc dù nàng vụng trộm bôi thuốc độc lên ngực tiểu kiều thê, đặc tính háo sắc của Tần Hoàng sẽ làm cho hắn trong lúc lơ đãng mà trúng độc, thế nhưng chính mình thế đơn lực bạc, cuối cùng vẫn không thể ám sát thành công.
“Bảo vệ bệ hạ!”
Vũ Lâm Vệ nhanh chóng bảo vệ Tần Phong, lại phân ra một nhóm nhằm phía Lâm Hồng Đậu.
“Sư phụ, đồ nhi tới với ngươi!”
Nhìn Vũ Lâm Vệ lao tới, trong lòng Lâm Hồng Đậu bình tĩnh dị thường.
Mặc dù giết Tần Hoàng có thể hoàn thành nguyện vọng của Sư Phụ, nhưng Tần Vương nhất định sẽ hận chết mình giết ca ca y, nhưng nếu không giết Tần Hoàng, nguyện vọng của Sư Phụ sẽ không thể hoàn thành, có lẽ chỉ có nàng chết mới là kết cục tốt nhất.
Bùm!
Đầu gối Lâm Hồng Đậu bị đánh trúng, quỳ xuống đất.
Ngay sau đó vài tên Vũ Lâm Vệ nhanh chóng xông lên, không chỉ có đánh rớt trường kiếm trong tay nàng, còn đem đao gác ở trên cổ trắng nõn của nàng, trong nháy mắt đã bị chế phục sức chiến đấu.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đả thương từ trên trời giáng xuống của Thiên Tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 10 vạn điểm nhân vật phản diện!”
“Thân là giai nhân, thế nhưng làm tặc!”
Tần Phong làm bộ như trúng độc, rất là suy yếu nói: "Trẫm nếu nhớ không lầm, ngươi là nữ nhân của nhị đệ, có phải do nhị đệ phái ngươi tới ám sát trẫm hay không?"
“Hừ!”
Lâm Hồng Đậu lạnh lùng hừ một tiếng, không có ý định trả lời Tần Phong.
Từ khi nàng tiến vào A Phòng cung chuẩn bị ám sát Tần Hoàng, liền không nghĩ tới mình có thể còn sống ra khỏi A Phòng, không chỉ chuẩn bị sữa độc cho Tần Hoàng, cũng chuẩn bị cho mình một cái túi độc.
“Không tốt, nàng muốn uống độc tự sát!”
Tần Phong cảm giác được không thích hợp, một tay bóp cằm đối phương.
Mặc dù hắn thành công đoán được đối phương muốn tự sát, nhưng không thể ngăn cản nàng cắn rách túi trúng độc, trong miệng lập tức chảy ra máu đỏ tươi, khí tức dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà bắt đầu tiêu tán.
“Chết rồi!?”
Tiểu Bạch nghe thấy động tĩnh liền chạy tới.
Đáng tiếc còn không có chờ nó móc ra Thượng Phương bảo kiếm, liền thấy thích khách cắn rách túi độc ngã xuống.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ bức từ trên trời giáng xuống của Thiên Tuyển chi tử cấp thần thoại uống độc, đạt được 50 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Vậy làm sao bây giờ, trong kịch bản không có chuyện này?"
Thần sắc Tần Phong hơi sửng sốt, sau đó lẩm bẩm nói: "Nếu không học Thừa tướng, Hồng Đậu còn ấm, ngon vô cùng, không thể không nếm, nhưng đưa cho nhị đệ cũng không thể mới nửa đường đã lạnh!?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận