Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 895 - Hoàng tộc thất đức



Chương 895 - Hoàng tộc thất đức




Đúng lúc này ——
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hào quang vạn trượng, đế uy khủng bố theo đó bao trùm thiên địa.
“Có người chứng đạo đột phá đại đế!”
Cả Hoang Cổ nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hào quang đến từ Võ Lăng Thánh Địa.
Mà căn cứ vào sự hiểu biết của bọn họ về Võ Lăng Thánh Địa, trước mắt trong Võ Lăng Thánh Địa có không ít cường giả chuẩn đế đỉnh phong, nhưng tiềm lực của rất nhiều người đã hao hết, chỉ có một mình Thiên Tú có thể trùng kích vị trí đại đế.
“Không sai, đây là khí tức của Thiên Tú!”
Đôi mắt đẹp của Võ Lăng Thánh Địa lập tức sáng lên, không nghĩ tới Thiên Tú cư nhiên thật sự đột phá.
Hiện tại Tạo Hóa tiên cảnh đã hoàn toàn xuống dốc, thế hệ trẻ của Thái Bạch Tiên Sơn chỉ có một mình Tần Hạo mới có thể chống đỡ tràng diện, ngược lại Võ Lăng Thánh Địa các nàng không chỉ có Vu Lan, còn có Tần Phong yêu nghiệt này.
Điều này trong ba đại thánh địa, sẽ lấy Võ Lăng Thánh Địa các nàng làm tôn!
“Thiên Tú đột phá!”
Tần Phong hơi nheo mắt lại.
Rõ ràng nhớ rõ hình ảnh Thiên Tú lúc trước muốn giết hắn, cũng là thời khắc hắn xém chút nữa mở ra thẻ lão quái tóc đỏ để thể nghiệm, may mắn hắn trong lúc cấp bách sinh trí, cho Đế Tú sáu cái bạt tai, nhờ vậy mới thay đổi được cục diện.
Tuy rằng hắn dùng Trọng Đồng đánh lén chặt đứt tuệ căn Thiên Tú, sau đó cũng nể tình đồng môn không đuổi tận giết tuyệt.
Bất quá bởi vì tu vi lúc ấy của hắn tương đối thấp, cho nên không phát huy hết được thương tổn từ Trọng Đồng.
Lần này Thiên Tú đột phá đến đại đế, Tuệ Căn chỉ sợ sẽ một lần nữa sinh trưởng ra.
“Tần Phong, ngươi cũng không cần làm bậy!”
Võ Lăng Thánh Chủ nhìn thấy biến hóa trong ánh mắt Tần Phong, liền biết hắn muốn trở về Võ Lăng Thánh Địa chia rẽ Thiên Tú đoàn tụ với huynh đệ.
“Thánh chủ tỷ tỷ yên tâm, ta là người đọc sách!”
Tần Phong cười tủm tỉm nói: "Tử nói: Trong ba người cùng đi, tất có một người là thầy, ta chọn lấy mặt tốt của người đó để học tập, xét khuyết điểm của người đó để sửa lỗi của mình”.
“Ba người đi, tất có một người là thầy!”
Võ Lăng thánh chủ tinh tế nhất phẩm, nhất thời liền đem tâm buông xuống.
Nàng phát hiện mấy năm không gặp Tần Phong quả thật thành thục không ít, không còn trẻ tuổi khí thịnh như lúc trước, đều bắt đầu chủ động học tập những người xung quanh.
"Ba người cùng đi? Ta biết!”
Tiểu Bạch vừa ăn cà rốt, vừa bắt đầu nhớ lại luận ngữ.
Nếu nó không nhớ sai, ý của tiên sinh là ba người đồng hành, chỉ cần trong đó có một người có chiến lực tương đương ta.
Nếu thiện lương, ta sẽ cho hắn cơ hội gia nhập đoàn đội!
Nếu không thiện vậy ta sẽ giúp hắn cải thiện cấu trúc sinh lý ...
Ầm ầm!!
Một tiếng sấm đinh tai nhức óc đột nhiên nổ tung.
Chỉ thấy Tần Hạo giơ cao Lôi Thần Chùy trong tay, bộc phát ra lôi điện khủng bố xông thẳng lên trời, làm cho mây đen vốn tán đi lại lần nữa ngưng tụ, từng đạo lôi điện giống như chân gà cũng theo đó phủ đầy chân trời.
“Hắn khống chế được Lôi Thần Chùy!”
Tần Phong cả người trong nháy mắt không tốt, cảm giác nhị đệ lại không nói đạo lý.
Kỳ thật căn cứ vào kinh nghiệm mười năm của lão mọt sách, cũng biết Lôi Thần Chùy không cách nào vây khốn nhị đệ, nhiều nhất là để cho y đi đường vòng nhiều hơn mà thôi.
Mà hắn cũng không cần nhiều, năm năm là được.
Bởi vì hắn dự định lợi dụng khoảng thời gian này nhất thống Hoang Cổ, sau đó viết xong kịch bản thứ ba cho nhị đệ, nói trắng ra Lôi Thần Chùy cũng chính là dùng quá mức.
Nhưng làm cho hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, nhị đệ vừa mới cầm Chùy thì đã khống chế được nó.
Hiện tại xem ra đừng nói đi thêm năm năm đường vòng, có thể đi thêm hai năm rưỡi cũng đã không tệ rồi.
Có lẽ đối với những người khác, đi thêm hai năm rưỡi đường vòng là một cuộc sống tầm thường.
Nhưng đối với thiên tuyển chi tử không nói đạo lý mà nói, thành hay bại, nhân sinh hào hùng, bất quá chính là bắt đầu lại từ đầu, đại gia vẫn mãi là đại gia.
"Ta cảm thấy hiện tại mình cần phải lẳng lặng!”
Tần Phong đúng là một lời khó nói hết, tự hỏi có nên dẫn nhị đệ đến sông Tần Hoài hay không.
Sắc đẹp, như lang như hổ!
Có thể phá vỡ ý chí của con người...
Chuyển đổi cảnh --
"Điên rồi, hoàn toàn điên rồ!"
Lục Đạo Đế Quân lúc này cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Ông ta vốn định lần lượt phá vỡ mười bảy đế cấp của hoàng triều Đại Hạ, nhưng không nghĩ tới lần này bọn họ căn bản không được đất bị chiếm.
Chỉ thấy mười bảy cường giả đế cấp Đại Hạ đồng loạt xuất hiện, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quét ngang Hoang Cổ.
Cũng vì mau chóng hoàn thành Long Khiếu Cửu Thiên Hoàng Hà đại trận, càng đem đồ đao nhắm ngay các thế lực lớn Hoang Cổ, phàm là gia tộc tu tiên có chút tích lũy đều không buông tha.
“Hoàng tộc thất đức, cướp tổ nghiệp của ta!”
“Hoàng tộc Đại Hạ, đào mộ tổ tiên ta, ta cùng ngươi không đội trời chung!”
"Từ xưa đến nay, hoàng tộc đều là cùng thế gia hưởng thiên hạ, bọn họ làm sao dám động đao với chúng ta!?"
"Không có thế gia như ta ủng hộ, Đại Hạ tất vong!!"
"......"
Tuy rằng hành động này chọc cho dân oán sôi trào, nhưng hoàng triều Đại Hạ vẫn làm theo ý mình.
Bởi vì bọn họ đều biết đao Tần gia đã đặt trên cổ, thay vì chờ Tần gia chủ động vung đao trước, không bằng cuối cùng điên cuồng một phen.
Nếu đặt cược thắng thì sao!?
“Quả thật điên rồi!”
Bạch Khởi sắc mặt ngưng trọng nhìn sa bàn thật lớn, tự hỏi phải bảo trụ quân đội ngô hoàng như thế nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận