Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1623 - Tố cáo Tần Phong



Chương 1623 - Tố cáo Tần Phong




“Lục ca, ta không sao…”
Mộng Dao tiên tử vội vàng mở miệng bảo vệ, tỏ vẻ mình ở Lăng Tiêu cung rất tốt.
“Như vậy còn nói không có việc gì?”
Tứ trưởng lão lập tức giận dữ: "Lão nữ nhân này ở trước mặt chúng ta mà dám như vậy? Ngươi còn dám nói mình sống ở Lăng Tiêu cung rất tốt?!"
“Khinh người quá đáng!”
Ngũ trưởng lão cũng tức giận không kềm được: "Lão nữ nhân này không chỉ vả vào mặt của Tiên Minh ta mà còn đánh vào mặt Đan Bảo Các ta, đây là nghĩ đám lão gia hỏa chúng ta chết hết rồi hay sao!?”
“Ngũ ca được rồi, ta thật sự không có chuyện gì!”
Trong lòng Mộng Dao tiên tử vô cùng cảm động, nhưng vì đại cục nên không muốn truy cứu.
“Cái gì mà được rồi? Cái này tuyệt đối không thể tính toán như vậy!”
Nhị trưởng lão từ trước đến nay đều hiền lành, nhưng sắc mặt cũng âm trầm xuống.
Vốn tưởng rằng nhiều lần nhường nhịn, có thể đổi lấy tình hữu nghị của đối phương, ai ngờ đối phương lại được voi đòi tiên, hết lần này đến lần khác, khiêu chiến điểm mấu chốt của bọn họ.
“Lão đại......”
Chúng trưởng lão nhao nhao nhìn Đại trưởng lão, chờ đối phương ra lệnh,
Phi!
Đi đánh chết mụ già đó!
“Bản đế biết rồi!”
Đôi mắt Đại trưởng lão vẫn bình thản không gợn sóng, giống như vực sâu, nói xong liền trực tiếp biến mất ở nơi này.
“Lão đại có ý gì?”
Các vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, không hiểu ý của đại trưởng lão.
“Ta thấy lão đại chính là sợ!”
Tam trưởng lão nhân cơ hội đoạt quyền: "Không bằng chúng ta bỏ phiếu bãi miễn hắn, sau đó ta lên làm đại trưởng lão, dẫn dắt mọi người đi trút giận cho Mộng Dao sư muội?”
“Dừng!!”
Mọi người lập tức ném ánh mắt khinh bỉ, căn bản không có coi trọng Tam trưởng lão.
Đừng thấy đại trưởng lão chỉ để lại một câu, nhưng từ trước đến nay chó cắn người sẽ không sủa, hơn nữa đại trưởng lão cũng không vui mừng ra mặt, lòng dạ cực sâu, một khi bị ông ta cắn phải thì nhất định chết không thể nghi ngờ.
“Được rồi, mọi người giải tán đi!”
Nhìn thấy bốn phía người càng ngày càng nhiều, Nhị trưởng lão phất tay ý bảo mọi người rời đi.
“Các vị trưởng lão, ta muốn tố cáo Tần Phong!”
Ngay khi mọi người chuẩn bị tan cuộc, một tiếng hô lớn đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy Từ Càn Khôn mang theo các đệ tử trở lại, ai ai cũng đều chật vật.
“Tố cáo Tần Phong?”
Nhị trưởng lão nhíu mày: "Ngươi muốn tố cáo Tần Phong cái gì!?”
“Đúng vậy, chính là tố cáo Tần Phong!”
Từ Càn Khôn vẻ mặt chính khí: "Tần Phong không chỉ đánh đệ tử đồng môn, còn lấy quyền mưu tư thỉnh công cho Triệu Trường Sinh."
Nói xong......
Từ Càn Khôn còn khiêu khích nhìn Tần Phong một cái, nghĩ đợi lát nữa nhìn bộ dáng Tần Phong thân bại danh liệt.
Bất quá để cho gã không ngờ tới chính là, đám đệ tử bốn phía cũng không có phẫn nộ, ngược lại vẻ mặt kích động nhìn Tần Phong, không chỉ có lấy quyền mưu tư giúp huynh đệ thỉnh công, còn có thể để cho các huynh đệ khâm phục.
Loại lão đại có tình có nghĩa này, bọn họ nhất định phải thề sống chết đi theo...
“Sao lại chỉa đến chỗ ta rồi?”
Tần Phong bó tay.
Hắn chỉ muốn hưởng thụ phúc lợi từ tĩnh tâm mang đến, nhưng không nghĩ tới phải gánh vác phiền toái do tĩnh tâm mang đến.
“Tình huống gì đây?”
Từ Càn Khôn trực tiếp sững sờ, cảm giác đầu óc có chút không xoay chuyển được.
Trước kia nghe được loại chuyện lấy quyền mưu tư này, mọi người không phải đều biểu hiện vô cùng tức giận, hận không thể đem người bầm thây vạn đoạn, nhưng tại sao hôm nay lại lộ ra vẻ mặt này?
“Tần Phong!”
Tam trưởng lão nghiêm túc nói: "Lời Từ Càn Khôn nói có đúng hay không?”
“Xong rồi!”
Đệ tử bốn phía thở dài trong lòng, đưa lên ánh mắt mặc niệm.
Phải biết, tam trưởng lão là trưởng lão chấp pháp của Tiên Minh, thiết diện vô tư ai, không biết nể mặt mũi của ai, cuộc sống lại có nguyên tắc tự hạn chế giống như biến thái.
“Hồi Tam trưởng lão, đương nhiên là giả!”
Tần Phong sống chết cũng không thừa nhận nói: "Thái sư huynh nói ta đánh đồng môn, vậy hắn liền để cho người bị hại đứng ra đây!?"
“Con mẹ nó, ta họ Từ!!”
Từ Càn Khôn chửi ầm lên, hận không thể chém Tần Phong thành nhiều mảnh.
“Ta biết rồi Thái sư huynh!”
Tần Phong vẫn là chết không hối hận, nói: "Xin ngươi để cho người bị hại đứng ra đây!"
“Ngươi......”
Từ Càn Khôn lười cùng Tần Phong tranh luận, nói thẳng: "Người bị hại muốn đứng chỉ sợ là đứng không nổi, tuy nhiên có thể khiêng ra đây.”
“Nói xong......”
Từ Càn Khôn liền cho Tần Phong một ánh mắt khiêu khích, sau đó bốp bốp vỗ hai tay, ngay sau đó liền nhìn thấy Tiền Đa Đa bị người khiêng ra.
Chỉ thấy Tiền Đa Đa mặt mũi bầm dập, nhìn không ra hình người.
Nếu như đi trên đường thì còn có thể bị người ta coi là kéo heo về nhà.
“Ai u, ai u...”
Tiền Đa Đa đội đầu heo, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Không phải không có ai chữa trị cho hắn ta, mà chính hắn không muốn chữa trị.
Bởi vì hắn ta nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của Tần Phong, bán thảm đi tranh thủ sự đồng tình của Tô Uyển, Tô Uyển niệm tình được Tiền Đa Đa chiếu cố lúc trước, vì thế liền tự mình hộ tống đến Tiên Minh.
“Tiền sư huynh, chúng ta đến Tiên Minh rồi!”
Tô Uyển vẫn đi theo bên cạnh Tiền Đa Đa, nhưng ánh mắt lại đang tìm kiếm thân ảnh Triệu Trường Sinh.
"Giọng nói này rất quen thuộc..."
Các vị trưởng lão nhìn kỹ một chút, rốt cục nhận ra là đại nhi của lão Ngũ.
“Mẹ kiếp!!”
Ngũ trưởng lão lập tức cả giận nói: "Là ai, là ai dám đánh nhi tử bảo bối của ta thành như vậy?”
“Hồi ngũ trưởng lão...”
Từ Càn Khôn nhìn Tần Phong, khóe miệng nhếch lên nói: "Người đánh Tiền sư đệ thành như vậy, chính là Tần Phong, đệ tử phía sau đều là nhân chứng, đêm đó mọi người vừa đi vào liền thấy được Tần Phong đang đánh Tiền sư đệ."
“Đúng, đúng, đúng!!”
Chúng đệ tử liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình thấy được.
“Lão Ngũ, bình tĩnh!”
Tứ trưởng lão thấy tình huống có chút không đúng, vội vàng tiến lên ngăn cản Ngũ trưởng lão.
“Bản đế không tỉnh táo được!”
Ngũ trưởng lão hoàn toàn nổi giận, mặt mũi của ai cũng không cho.
Mặc dù ông đồng tình phương án bảo vệ Tần Phong, nhưng không có nghĩa là từ nay về sau mình sẽ không có điểm mấu chốt, có thể tùy ý để tiểu tử Tần Phong đánh đại nhi tử nhà mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận