Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1986

Chương 1986Chương 1986
Âm ầmIl
Toàn bộ thiên địa bắt đầu mây đen kéo đến, tiên khí cũng như bị dẫn động.
Tiếp đó một cỗ đại đạo chi lực mênh mông tràn vào trong cơ thể Vệ Kiệt, không chỉ khôi phục năng lượng mà gã vừa tiêu hao, còn khiến khí tức của gã trực tiếp tăng vọt một đoạn lớn, toàn thân tràn ngập một cỗ đại đạo chỉ lực khủng bố.
"Các ngươi chờ đó cho tai!"
Vệ Kiệt liếc nhìn Triệu Trường Sinh trong đám người, trong mắt hiện lên một tia hận ý ngút trời.
Mặc dù Tần Phong vừa rồi suy luận có lý có cứ, mũi nhọn chỉ thẳng vào Diệp Thần và Dịch Thiên Cơ đứng sau hắn nhưng gã vẫn nguyện ý tin vào mắt mình hơn, kiên định tin rằng Triệu Trường Sinh mới là kẻ chủ mưu thao túng mọi chuyện.
"Sao lại là ta!2”
Triệu Trường Sinh cảm thấy mình sắp sụp đổ, mãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn ta chỉ đi theo sau Tần Phong hô hào hai câu, kết quả là không thấy bóng dáng Vô Thượng Thiên Thư cũng đành thôi, còn vô duyên vô cớ bị Vệ Kiệt này để mắt tới.
Xoetl!
Tiếng xé gió chói tai vang lên, một luồng sáng chói lòa đột nhiên xuất hiện.
Chỉ thấy Vệ Kiệt sau khi được đại đạo che chở, không lựa chọn liều mạng với những người khác, mà che miệng vết thương ở cánh tay đứt, sau đó dốc toàn lực xông ra khỏi vòng vây, hướng về phía chân trời xa xôi phi nhanh đi.
"Chạy đi đâu!!"
Lâm Tam đặc biệt dũng cảm, cầm kiếm xông lên.
Vù! Vùi Vô Trần kiếm trong tay bùng phát một luồng kiếm quang chói mắt, trên đó phủ đầy các loại thần văn bí ẩn, tiếp đó toàn bộ hư không bắt đầu rung chuyển dữ dội, cảm giác áp bức khủng khiếp khó có thể tưởng tượng được bao trùm thiên địa.
"Kiếm ý lợi hại!"
Mọi người lập tức kinh hô, bị một kiếm này của Lâm Tam làm cho kinh ngạc.
Chỉ thấy kiếm quang của thanh kiếm này thẳng đến chín tầng trời, kiếm khí càng kích động chín vạn dặm, khiến thiên địa rung chuyển, như thể một kiếm chém đứt quá khứ và tương lai.
Âm ầml!
Kiếm quang thẳng đến chín tầng trời nhanh chóng chém về phía Vệ Kiệt, va chạm tạo ra một luồng kim quang chói mắt, tiếp đó phong bạo kiếm khí khủng bố quét sạch thiên địa, ngay cả mặt đất cũng không chịu nổi, nứt ra vô số vết nứt dữ tợn.
Nhưng điều phá vỡ nhận thức của mọi người là, Vệ Kiệt không những không né tránh, mà còn không chút sợ hãi.
Ngược lại Lâm Tam lại bị một cỗ năng lượng bí ẩn tấn công, giống như bị búa tạ đập trúng, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
"Phụt!!"
Lâm Tam phun ra một ngụm máu tươi, như sao băng nhanh chóng trượt xuống.
"Hắn đúng là không sợ chết!"
Triệu Trường Sinh lập tức cạn lời.
Người khác thấy đại đạo giáng xuống che chở thì chạy xa đến đâu hay đến đó nhưng Lâm Tam lại ngược lại, tu vi chân tiên trung giai mà dám tự mình tiến lên.
"Chặn hắn lại!!"
Hai vị tiên vương của Thái Bạch Tiên Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn ngăn cản.
Nhưng Vệ Kiệt sử dụng chính là đại đạo tế hiến thuật, lại lấy một cánh tay của mình làm vật tế, đừng nói là Lâm Tam có hào quang bảo vệ cũng không cản được, ngay cả bọn họ cũng không cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tiêu tán không thấy.
"Chết tiệt!!"
Hai vị tiên vương tức giận không thể trút ra, tức giận nhìn Tiểu Kiều và Lưu Thủy.
Nếu không phải hai nữ nhân của Băng cung này chạy ra quấy rối thì bây giờ bọn họ đã bắt được Vệ Kiệt và Tân Phong rồi.
"Sao nào? Muốn đánh nhau sao!?"
Tiểu Kiều và Lưu Thủy không hề sợ hãi.
Nếu như trước đây xảy ra xung đột với Thái Bạch Tiên Sơn, có lẽ bọn họ sẽ vì Băng cung mà lựa chọn nhẫn nhịn, dù sao thì chỗ dựa của người ta là Lăng Tiêu tiên đế, bá chủ Bắc vực, cứng đối cứng với bọn họ không có lợi gì.
Nhưng bây giờ nữ đế của Băng cung bọn họ không chỉ trở về, mà chỗ dựa của Thái Bạch Tiên Sơn là Lăng Tiêu tiên đế còn dẫn theo đại quân tinh nhuệ đi đánh Tiên minh rồi.
Đúng là lúc hổ vắng nhà, khỉ ho cò gáy.
"Hừl!"
Hai vị tiên vương của Thái Bạch Tiên Sơn tức đến nỗi suýt thì đến kỳ.
Từ khi đầu tư vào Lăng Tiêu tiên đế có được hồi báo, Thái Bạch Tiên Sơn của bọn họ ở Bắc vực liên ngang ngược đi khắp nơi, lúc nào chịu qua loại tức này, còn là trên địa bàn của mình.
"Hai vị trưởng lão bớt giận!"
Có đệ tử vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Thực lực của Băng cung không hề kém Thái Bạch Tiên Sơn của chúng ta, cứng đối cứng với chúng ta không có lợi gì, hay là nghĩ xem tiếp theo nên làm gì đi!"
"HừI!
Hai vị tiên vương của Thái Bạch Tiên Sơn hừ lạnh một tiếng, cũng biết đệ tử của mình nói đúng sự thật.
Thay vì ở đây đánh nhau sống chết với Băng cung, còn không bằng tranh thủ thời gian đi truy đuổi Vệ Kiệt và Tần Phong.
Người trước có Vô Thượng Thiên Thư trong truyền thuyết, người sau có hai kiện đế binh, thập nhị tinh thần chân, Đại tiên thiên hồ lô, Chúc Dung hỏa luyện ấn, cùng cơ hội làm càn.
Lúc này——
Tần Phong thấy Tiểu Tam Tam bị đánh bay, liền dứt khoát buông tay Vu Lan.
Tiếp đó không chút do dự bay lên trời, đỡ lấy Tiểu Tam Tam đang bị thương như sao băng rơi xuống.
"Tần huynh..."
Lâm Tam cảm thấy mình được người đỡ lấy, lập tức yếu ớt mở mắt ra nhìn.
"Yên tâm!"
Tần Phong hiểu rõ Tiểu Tam Tam, lập tức nghiêm mặt nói: "Ta sẽ đi tìm tên ma đầu Vệ Kiệt kia, tuyệt đối sẽ không để hắn luyện ra huyết nô làm hại chúng sinh tiên giới."
Nghe vậy...
Tiểu Tam Tam lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, sau đó đầu nghiêng một cái ngã vào lòng Tần Phong.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ lừa gạt tình cảm của thiên tuyển chỉ tử cấp thiên đạo, nhận được 50 vạn điểm phản diện!"
"Vẫn là Tiểu Tam Tam nhiều dầu mỡ!"
Tần Phong trong lòng vui vẻ, ôm Tiểu Tam Tam an toàn hạ cánh.
"Cảnh này sao mà quen thế!"
Vu Lan ngây người nhìn hai người hạ cánh, luôn cảm thấy mình có hơi thừa thãi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận