Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 157. Đừng Hiểu Lầm

Chương 157. Đừng Hiểu Lầm
Trước kia Tần Phong ở Tần gia vừa khiêm tốn vừa hữu lễ, là hậu sinh nổi danh khắp mười dặm tám thôn quê, nhưng bây giờ chỉ mới mấy năm không gặp, hắn đã biến thành bộ dáng hèn như vậy.
Đây là học xấu từ Âm Nguyệt hoàng triều hay là rời rỏi Tần gia nên buông thả bản tính.
Cũng không đúng a!
Nhìn cách hắn đào chí tôn cốt của tiểu Hạo thì coi như hắn phóng thích bản tính, cũng là bản tính hung tàn, chứ không thể hèn như vậy được.
Tám phần là do Nguyệt Thần của Âm Nguyệt hoàng triều dạy hư, đã sớm nghe nói, Nguyệt Thần không phải hạng người đứng đắn gì.
“Nếu Tần Huynh có việc nhà thì ta xin phép đi trước một bước!” Lâm Tam vội vàng tìm cớ để chạy trốn, y sợ nếu tiếp tục ở cùng Tần Phong thì niềm tin vô địch sẽ sụp đổ.
"Lâm huynh, nhóm chúng ta là huynh đệ khác cha khác mẹ, chuyện của ta không phải cũng là chuyện của ngươi sao!” Độ dày của da mặt Tần Phong cũng không thể so sánh với da mặt bình thường, hắn nắm chặt tay Lâm Tam, quyết không buông.
Nói đùa!
Vất vả lắm mới bắt được thiên tuyển chi tử, còn không có vớt đủ vốn, sao có thể để y chạy như vậy.
Lại nói, đợi lát nữa đi kéo bè kéo lũ đánh nhau, không đóng cửa phóng thiên tuyển chi tử, thì sao có thể xưng là trùm phản diện.
"A cái này!"
Tần Mộc Tuyết mười ngón tay đan vào nhau của hai người, tựa hồ ngửi được một chút khí tức không bình thường.
. . .
Trong hạp cốc.
Hung thú điên cuồng tấn công đệ tử Tần gia, số lượng còn nhiều hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
"Bày trận!!"
Nhóm đệ tử Tần gia đều bấm tay chỉ quyết, chân đạp phương vị một trăm lẻ tám tinh tú.
Ong ong!!
Một vòng tròn ma thuật màu vàng nhanh chóng được hình thành để bảo vệ các đệ tử, chỉ là hung thú thật sự quá nhiều, trận pháp chỉ sợ cũng không thể kiên trì được thời gian quá dài, huống chi bên cạnh còn có hoàng tộc Đại Hạ đang nhìn chằm chằm.
“Chẳng lẽ trời thật sự muốn diệt Tần gia ta!”
Đệ tử dẫn đầu đang tự trách bản thân mình, tại sao lại để đệ tử trong tộc lâm vào tuyệt cảnh như thế này.
Đệ tử Tần gia nhao nhao an ủi: “Đừng như vậy, vừa rồi Mộc Tuyết tỷ đã giết ra khỏi trùng vây, chỉ cần có thể kịp thời tìm tới viện quân, nhóm chúng ta liền còn có hi vọng, thực tế không được thì còn có thể liều mạng với bọn họ.”
"Hi vọng!?"
Nam Phong Công chúa nở một nụ cười khinh miệt ở bên ngoài hẻm núi, nàng cho ràng Tần gia đã không còn khả năng lật bàn.
Kỳ thật Tần Mộc Tuyết là nàng cố ý thả ra viện binh, nếu như cứu binh tới là người đến từ Âm Nguyệt hoàng triều, thì nàng vừa vẹn lấy lý do tư thông ngoại địch để tiêu diệt toàn bộ đệ tử của Tần gia.
Nếu như cứu binh mà Tần Mộc Tuyết mang tới là người Đại Hạ hoàng triều, vậy thì vừa vẹn gom lại một chỗ, miễn cho ngày sau song phương liên hợp lại uy hiếp hoàng quyền.
Dù sao những ngày này, môn sinh đều đến từ hàn môn, nếu có chết sạch thì nàng cũng sẽ không đau lòng, cùng lắm thì lại chiêu mộ thêm một nhóm nữa.
Lúc này ——
Đám người Tần Phong đã đi tới hẻm núi, xa xa liền có thể nhìn thấy bọn người Nam Phong công chúa.
Lần này Đại Hạ hoàng tộc đã bỏ hết cả tiền vốn, đem theo ngàn tên môn sinh thiên tử đi vào bí cảnh Côn Luân, trái lại Tần gia cũng lựa chọn trên trăm đệ tử tinh nhuệ.
Đối mặt với ngàn tên thiên kiêu hàn môn, thì bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng ứng đối, nhưng nếu đối mặt với hung thú thì lại hoàn toàn sụp đổ.
Tần Mộc Tuyết nhìn Tần Phong chỉ có một mình, cho nên khẩn trương hỏi: “Tần Phong đệ đệ, ngươi bây giờ là đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ, Thần tử duy nhất của Nguyệt Thần cung, tam thánh tử của Âm Nguyệt hoàng triều, nhưng không phải là chỉ có một mình tiến vào bí cảnh Côn Luân đó chứ!?”
Tần Phong ngưu bức ầm ầm nói: "Làm sao có thể một mình, ta ngoại trừ mang theo con thỏ, thì còn mang theo Thiên Quân, Vạn Mã."
"Thiên Quân Vạn Mã!!"
Hai mắt của Tần Mộc Tuyết tỏa sáng, gấp giọng hỏi: "Bọn hắn đang ở nơi nào? ? Chỉ cần nhóm chúng ta liên thủ thì liền có thể một kích ăn hết đám môn sinh này, làm suy yếu thực lực của hoàng tộc Đại Hạ, nếu như ngươi nguyện ý liên thủ, ta tin tưởng gia tộc sẽ tha thứ cho sai lầm năm đó của ngươi.”
Sai lầm năm đó!
Lâm Tam vụng trộm nhìn thoáng qua Tần Phong, tự nhiên biết rõ là sai lầm gì.
Năm đó Tần gia sinh ra hai vị thiên kiêu, có thể nói là oanh động toàn bộ Hoang Cổ, tất cả thế lực cũng cảm thấy tương lai Tần gia sẽ xưng bá Hoang Cổ, cho nên bắt đầu âm thầm mưu đồ với Tần gia.
Tuy nhiên điều khiến mọi người không ngờ là, đại công tử Tần gia lại tự tay đào chí tôn cốt của đệ đệ, sau đó phản bội Tần gia, tìm đến Nguyệt Thần cung của Âm Nguyệt hoàng triều để nương tựa.
Từ đó, nhị công tử của Tần gia bị phế, Tần gia cũng giống như một lão hổ bị thương mà một mình liếm láp vết thương, những thế lực đang âm thầm mưu đồ với Tần gia cũng nhao nhao di chuyển ánh mắt, cảm thấy Tần gia đã không đáng để lo.
Chỉ là cho đến nay, y nghĩ mãi mà không rõ, lấy thiên phú của Tần Phong thì tại sao còn muốn móc chí tôn cốt của đệ đệ.
Thật sự chỉ vì sức mạnh thôi sao!?
Trực giác của y nói cho y biết, Tần Phong không phải loại người này!
"Chớ tự mình đa tình, bản Thánh Tử cũng không phải tới cứu các ngươi, ta tới chỉ là tới tìm một bình chữa cháy hình người mà thôi!"
Tần Phong duy trì tu dưỡng của bản thân, lôi kéo Lâm Tam rồi biến mất ngay tại chỗ.
"Đây là. . ."
Hai mắt của Tần Mộc Tuyết tỏa sáng, chỉ thấy Tần Phong ném cho nàng một xuyên vân tiễn.
"Súc Thổ Thốn Địa!"
Con ngươi Lâm Tam bỗng nhiên co rút lại, trong lòng gọi thẳng chịu không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận