Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 142. Cho Hay Không!?

Chương 142. Cho Hay Không!?
"Lui, lui, lui, lui!!"
Lão ma đầu trong cơ thể Phương Trường bắt đầu luống cuống, hoảng sợ mà kêu Phương Trường mau chạy trốn.
Hiện tại lão là linh hồn thể, hơn nữa còn là linh hồn thể tu ma, bất luận nhìn từ góc độ nào thì lão đều thuộc về hàng ngũ tà vật, một khi bị Nam Minh Ly Hỏa đụng phải, coi như lão có năng lực thông thiên thì cũng chỉ là đậu hũ chấm nước chát, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Phương Trường không cam tâm hỏi: "Nếu như ta để ngươi khống chế nhục thân thì ngươi có thể diệt Tần Phong hay không?!”
“Ngươi nghĩ lão phu là thần sao!”
Lão ma đầu gấp đến mở miệng mắng to: “Nơi này chính là bí cảnh Côn Luân, pháp tắc thiên địa vô cùng nghiêm khắc, chỉ việc lão phu có thể đi vào, lại cho ngươi mượn sức mạnh đã là rất ngưu bức, bây giờ còn muốn dông dài cái gì, mau, mau, lui, nếu ngươi không đi sẽ không kịp nữa!”
"Đáng chết!!"
Khuôn mặt cá chết của Phương Trường viết đầy vẻ không cam tâm.
Vốn cho rằng có thể mượn sức mạnh của lão ma đầu để tiêu diệt Tần Phong, nhưng ai biết Tần Phong lại có được Nam Minh Ly Hỏa chuyên khắc tà vật, thật giống như đang cầm khăn giấy, lòng tràn đầy vui vẻ mà ẩn mở trình duyệt, kết quả lại nhìn thấy cái gì mà phi pháp, phi pháp.
Mặc dù y không sợ chết, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu chết.
Chờ chút!
Sắc mặt của Phương Trường độ nhiên sửng sốt, giống như Watson phát hiện điểm mù.
Từ khi tiến vào bí cảnh Côn Luân, lão ma đầu đã không cách nào khống chết thân thể y, bây giờ lại còn sợ Nam Minh Ly Hỏa của Tần Phong, nói chung thời đại đã thay đổi, y có thể uy hiếp lão ma đầu.
"Đại Hà Kiếm Quyết!!"
Kiếm khí không ngừng dâng trào, âm thanh kiếm ngân vang vọng không dứt.
Kiếm khí mênh mông như biển hỏa bao trùm cả đất trời, tiếng xé gió sắc bén vang vọng khắp sa mạc hoang vu, biển lửa lam tím cuồn cuộn thế như chẻ tre, hủy diệt Thiên Thủ Như Lai của Phương Trường.
"Tần Phong, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ trở về!"
Phương Trường không cam lòng nhìn Tần Phong một cái, che lấy cái mông lựa chọn chiến lược tạm chạy trốn trước…
“Đinh, chúc mừng túc chủ đánh cho thiên tuyển chi tử phải che cái mông mà chạy trốn, thu hoạch được 30 vạn điểm phản diện!”
“Đây không phải là thiên tuyển chi tử, đây phải là đồng tử đưa tài!”
Tần Phong mở ra hệ thống, một trận đại chiến lại có kiếm lời hơn 200 vạn điểm phản diện.
Hiện tại số dư trong tài khoản hệ thống đã đạt đến 261.7 vạn điểm, tính ra cũng không quá giàu có.
"Hô hô!"
Tần Phong thở ra một hơi thật sâu, hỏa diễm quanh thân cũng bắt đầu tiêu tán.
"Lão đại, nhóm chúng ta đuổi theo!" Thiên Quân, Vạn Mã không nói hai lời, cầm lấy vũ khí, muốn đuổi theo.
"Không cần đuổi!"
Tần Phong mở miệng ngăn cản hai người.
Chỉ bằng thuộc tính hào quang kinh khủng của thiên tuyển chi tử, khi bọn hắn đã một lòng muốn chạy thì không ai có thể đuổi kịp, nếu như đuổi kịp thì cũng chỉ đưa trang bị và kinh nghiệm cho bọn hắn mà thôi.
Việc mua bán thâm hụt như vậy, hắn sẽ không làm!
Hiện tại còn không tranh thủ Phương Trường đang thụ thương, mà nhanh chóng cất Vô Cấu chi tuyền vào trong túi, miễn cho duyên phận để cho bọn hắn bất ngờ gặp nhau.
"Rõ!"
Thiên Quân, Vạn Mã dừng lại, không dám vi phạm mệnh lệnh.
Phịch một tiếng!!
Trong cơ thể Tần Phong truyền đến một âm thanh ngột ngạt, hỏa khí trong thể nội rốt cuộc đạt tới hạn bộc phát, khiến cho khí tức trong nháy mắt tăng vọt một mảng lớn, tu vi cũng trực tiếp đột phá đến Nhập Đạo nhị trọng.
"Lại, lại, lại đột phá! ?"
Thiên Quân, Vạn Mã kéo căng khóe mắt, trong lòng phát ra chuột chũi tiếng gào thét.
Mẹ nó!!
Chỉ mất một tháng liền vượt qua bọn hắn, như vậy về sau còn có thể chơi đùa vui sướng hay không!!
"Tần Phong!!"
Sau khi chạy được một lúc, Phương Trường mới phát hiện Tần Phong không có đuổi theo.
Tuy nhiên y lại không hề thấy cao hứng mà ngược lại cảm thấy Tần Phong đang nhục nhã y.
Sự sỉ nhục thật sự không phải là kẻ thù đánh y ngã gục trên mặt đất, mà là từ đầu đến cuối, đối phương không hề xem trọng y, giống như đây là một sự tồn tại không đáng giá để nhắc tới.
Hiện tại Tần Phong không có đuổi theo trảm thảo trừ căn, điều này chứng tỏ trong mặt hắn, mình sống cũng được mà chết cũng không liên quan gì.
Lão ma đầu trong cơ thể mở miệng nói chuyện: “Tiểu tử, lão phu khuyên ngươi không nên đi trêu chọc Tần Phong, thiên phú của gia hỏa kia là xưa nay chưa từng có, trêu chọc hắn, ngươi cũng không đạt được chỗ tốt.”
"Có đúng không!?"
Phương Trường căn bản không tiếp thu nổi lời nói này.
Mặc dù hiện tại y đang ở thế yếu, nhưng là người xuyên việt đến từ Hồng Tinh, tín niệm mình là nhân vật chính của y chưa bao giờ thay đổi, từ những lần y đạt được cơ duyên cũng có thể nhìn ra, Phương Trường y mang theo đại khí vận.
Theo đúng quy định của phim truyền hình, chính nghĩa tất thắng, nhân vật phản diện tất bại, kẻ thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về Phương Trường y!
"A cái này!"
Lão ma đầu hoàn toàn bó tay rồi, lão chỉ đành phải im lặng.
Lão thật sự không hiểu rõ, Phương Trường đã rất nhiều lần bị Tần Phong chà sát trên mặt đất, đi nhà xí cũng không cần dùng sức, nhưng tại sao y vẫn giữ được sự tự tin lớn đến vậy.
Phương Trường đột nhiên nói: "Lão ma đầu, ta biết rõ thôn phệ ma công mà ngươi truyền cho ta vẫn chưa hoàn chỉnh, hiện tại ta yêu cầu ngươi mau truyền cho ta bản đầy đủ của thôn phệ ma công.”
Lão ma đầu dùng ngữ khí giễu cợt nói: "Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Lại dám mở miệng đòi bản đầy đủ của thôn phệ ma công, đây không phải là bị Tần Phong đánh đến ngốc rồi hả!?”
“Ngươi không truyền đúng không!?”
Phương Trường không có nói lời dư thừa, quay người khập khiễng đi về hướng ngược lại.
"Chờ đã, ngươi muốn làm gì!?" Lão ma đầu bỗng cảm giác không ổn, gấp gáp hỏi.
"Dù sao ta đã không sạch sẽ, còn mất đi Nam Phong, không bằng trở về chết trong tay Tần Phong!" Phương Trường cũng học lấy bộ dáng vô sỉ của Tần Phong, một bộ không cho thì liền nhất phách lưỡng tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận