Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 308. Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 308. Yêu Thích Không Buông Tay
"Tiểu Vạn Tử, ta cũng không phải vì ngươi, ta là vì Âm Nguyệt hoàng triều chúng ta!"
Tần Phong mang theo Tiểu Bạch đi về phía cửa lớn của Vạn Ma tháp, lúc đi vào bên trong còn không quên giơ cao ngọn cờ chính nghĩa.
"Thánh Tử đại nhân!!"
Mấy tên đại tướng tâm phúc đều vô cùng cảm động, nhìn theo bóng lưng đã dần biến mất trong đêm tối.
Mặc dù vừa rồi bọn hắn cảm nhận được trình độ vô sỉ của Tần Phong, nhưng đứng trước đại nghĩa quốc gia thì hắn lại không hề do dự, điều này khiến cho bọn họ hiểu được tại sao lại có nhiều người trẻ tuổi sùng bái Tần Phong như vậy.
Tần Phong, hoàn toàn xứng đáng được gọi là thiếu niên anh hùng!
"Đệ tam Thánh Tử, Tần Phong!"
Ánh mắt của Vạn Lý Lãng rõ ràng có chút thay đổi, độ thiện cảm đối với Tần Phong cũng tăng vọt.
Có thể Tần Phong đã lựa chọn tản bộ trước cửa chính của Vạn Ma tháp hết nửa tháng để hoàn thành lệnh phạt, nhưng bây giờ hắn lựa chọn đuổi theo Phương Trường, cho nên không thể không xâm nhập hang hổ, lần này đi chắc chắn cửu tử nhất sinh.
Có thể hắn là một thánh tử đầy tham vọng, không phải loại người tham sống sợ chết, mà là một thánh tử tốt, có trách nhiệm, dám hy sinh vì Âm Nguyệt triều.
. . .
Bên trong Vạn Ma tháp.
"A! ! !"
Phương Trường nhìn tuệ căn đã mất, nhịn không được mà sủa tiếng chó.
Y không hiểu tại sau Tần Phong lại luôn xuất hiện vào lúc y đang đắc ý nhất, mỗi lần xuất hiện thì đều lấy đi đồ vật mà hắn để ý nhất, đầu tiên là Nam Phong Công chúa, ngay sau đó là sự trong sạch, cuối cùng là tuệ căn, lặp đi lặp lại.
"Tần Phong, ngươi không còn nhiều thời gian nữa đâu!"
Phương Trường sắc mặt dữ tợn thấp giọng quát ầm lên: "Chờ ta tìm tới thủ lĩnh Ma Tộc trong Vạn Ma tháp, ta nhất định sẽ mang theo đại quân đi tìm ngươi, ngươi cứ đợi để cảm nhận sự sợ hãi bị chi phối bởi ta!"
Nói xong.
Phương Trường vô thức sờ tìm tín vật cùng thư tín, kết quả lập tức dại ra ngay tại chỗ.
“Nhất định là phương thức cầm ra của ta không đúng!”
Phương Trường hít sâu một hơi, tịnh hóa tâm linh của mình sau đó đưa tay vào sờ mò lần nữa nhưng vẫn trống trơn.
Lúc này ——
Tần Phong cũng tiến vào Vạn Ma tháp.
Không giống như Phương Trường lần đầu tiên bước vào Vạn Ma tháp, hắn đã sớm biết vị trí của thủ lĩnh Ma Tộc từ lần nhìn trộm thiên cơ của Phương Trường, đặc biệt là bây giờ hắn vẫn đang giữ tín vật cùng thư tín của Ma Tộc Đại Tế Ti viết.
“Không thể lừa Vạn Lý Lãng, nhưng có những đồ vật nội ứng này, hắn có thể đi lừa dối thủ lĩnh Ma Tộc!”
Tần Phong nhìn Kim Cương Xử rồi tự lẩm bẩm.
Căn cứ vào lần sử dụng thẻ trộm thiên cơ, hắn biết Kim Cương Xử là vũ khí truyền thừa huyết mạch của thủ lĩnh Ma Tộc, chỉ có huyết mạch của thủ lĩnh Ma Tộc mới có thể sử dụng, đồng thời nó còn là chìa khóa mở ra Ma Tộc chí bảo.
Năm đó sau khi Ma Tộc thất bại, thủ lĩnh Ma Tộc đã giao Kim Cương Xử cho Ma Tộc Đại Tế Ti, để nó không rơi vào tay của Âm Nguyệt hoàng triều, chuẩn bị cho ngày sau Đông Sơn tái khởi.
"Tại sao không có!?"
Tiểu Bạch ngồi trên bờ vai Tần Phong, rất là nghi ngờ mà nắm lấy đầu nhỏ.
Nó nhớ kỹ mình đã cất vòng hạt hồn khí vào trong không gian thứ nguyên, nhưng tại sao sau khi ngủ một giấc thì lại biến mất không thấy!?
"Ngươi đang nói cái gì!”
Tần Phong giống như mẹ già líu lo không ngừng: “Trong người bạn nhỏ không nên mang theo những vật phẩm quý giá, hiện tại đã làm mất rồi sao? Mau đưa linh thạch cùng bảo bối trong không gian thứ nguyên của ngươi cho ta, để ta giữ giúp ngươi trước, chờ ngươi trưởng thành sẽ trả lại cho ngươi.”
"Ô ô! !"
Tiểu Bạch liên tục đong đưa cái đầu nhỏ, biểu thị mình có thể giữ được.
"Tốt a!"
Tần Phong cũng không có miễn cưỡng.
Ban đầu còn muốn viết biên lai, nhưng hiện tại có lẽ không cần.
. . .
Tần gia.
Tần Hạo không thể nào che giấu được vui vẻ trên khuôn mặt, y cầm vòng hạt hồn khí, yêu thích không buông tay.
"Xuân, hạnh, đào, hòe, lưu, hà, xảo, quế, cúc, cát, tuyết, băng, bái kiến chủ nhân!"
Mười hai nữ quỷ theo thứ tự từng người nhu thuận giới thiệu bản thân, đây là Tần Phong đã đặt tên cho 12 người.
Hắn còn dùng Minh Ly Hỏa cảnh cáo các nàng, cảnh báo các nàng không được nói chuyện của hắn cho Tần Hạo.
Nghĩ tới mấy ngàn nữ quỷ và mấy vạn Cương Thi trong tay Tần Phong, có quỷ mới đi tìm nhiều phiền phức tới như vậy.
"Tạ ơn cha!"
Tần Hạo vội vàng cảm tạ lão cha, là lão cha Tần Thiên cho hắn.
"Có các nàng bảo hộ ngươi, cha cũng yên lòng!"
Tần Thiên mặt ngoài là từ phụ, nhưng trong lòng đố kỵ muốn chết.
Gã không ngờ Tần Phong ra tay lại xa xỉ như thế, mười hồn khí quỷ tu sinh tử cảnh, nói đưa liền đưa. Hơn nữa lại còn đưa cho tiểu nhi tử phế vật, chưa kế thừa được tình thần của gia tộc.
"Ánh mắt này của ngươi có chút không đúng!”
Vân Tịch Nguyệt híp tròng mắt, giống như nhìn thấy nội tâm của Tần Thiên.
Thân thể Tần Thiên cứng đờ, trong lòng tràn đầy khát vọng sinh tồn, nói: “Không có, lão bà ta là nữ nhân đẹp nhất trên đời này, tứ đại mỹ nhân Hoang Cổ quả thực là nói hươu nói vượn, Hoang Cổ chỉ có một người tuyệt sắc nhất, chính là lão bà ta."
"Miệng lưỡi trơn tru!"
Vân Tịch Nguyệt phong tình vạn chủng liếc mắt một cái, nói: "Ta dự định mang theo Tiểu Hạo đi đến Thái Bạch tiên sơn, dù sao ta là thánh nữ của Thái Bạch tiên sơn, hoặc nhiều hoặc ít bọn họ vẫn cho ta chút mặt mũi.”
"Tốt !"
Tần Thiên vẻ mặt buồn thiu nhìn về phía phương hướng Âm Nguyệt hoàng triều.
Bây giờ ba đại thánh địa động thiên phúc địa đều lần lượt mở ra, cũng không biết đứa con trai lớn Tần Phong có cơ duyên này hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận