Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 47. Nguyệt Thần

Chương 47. Nguyệt Thần
“Giết hại tộc nhân!?”
Lông mày của Tử Diên hơi nhíu lại, tuyệt không tin tưởng vào chuyện này.
Nàng đã ở cùng với Tần Phong mấy ngày nay, cũng có nghe chuyện đào chí tôn cốt của đệ đệ, nhưng nàng lại nguyện tin tưởng vào con mắt của mình hơn.
Tần Phong trong mắt nàng…
Đối mặt với lời cầu viện của đại yêu tỷ tỷ, hắn liền không chút do dự mà đưa mười lăm quả huyết bồ đề trợ giúp nàng ta.
Lúc đối diện với sống chết, hắn đã nhường cơ hội sống cho nàng.
Còn có đại yêu tỷ tỷ giao hài tử cho hắn chiếu cố, hắn cũng không có oán trách một câu, ngược lại còn cẩn thận chăm sóc cho tiểu bạch.
Từng cọc từng cọc, từng kiện, đều chứng minh, Tần Phong là một người đơn thuần, lương thiện.
Nàng cảm thấy Tần Phong nhất định là bị người ta vu cáo, chính mình nhất định phải nghĩ biện pháp đi cứu hắn, tuyệt đối không thể để cho hắn rơi vào tay hoàng tộc Đại Hạ và Tần gia.
“Chuyện này không cần phiền các ngươi quan tâm!”
Biểu hiện của ngũ tổ dị thường cường thế, chuẩn bị cưỡng ép mang Tần Phong rời đi.
“Hôm nay Tần Phong không chết, song phương tất có một trận chiến!!”
Ánh mắt của Thường Côn lóe lên ánh sáng lạnh lùng, toàn thân phun trào năng lượng kinh khủng, khiến cho hư không bị chấn động, chiến kích trong tay cũng bộc phát ra hàn quang chói mắt.
“Chiến, chiến, chiến!!”
Mấy ngàn Hoàng Thành Ti ở sau lưng Thường Côn cùng hô to, ngưng tụ ra một cỗ sát khí bao phủ toàn trường, khiến người ta có cảm giác như rơi vào hố băng.
Có lẽ là chịu sự lây nhiễm của đám người Thường Côn, mà các cao thủ Đông xưởng, Tây Hán, Cẩm Y Vệ đều nhao nhao tiến vào trạng thái chiến đấu, chờ nghe được lệnh thì sẽ bắt đầu trùng sát.
Trái lại các cao thủ của đại thế gia nhìn nhau một cái, toàn bộ đều thấy được hai chữ mò cá từ trong mắt đối phương.
Trước tiên cứ để cho người của Hoàng tộc xung phong trước, nếu giết được Tần Phong, tất cả mọi người sẽ vui vẻ, sau đó nắm tay nhau đi đến Tần gia ăn đám.
Còn nếu không giết được Tần Phong thì chỉ có thể mặc bọn hắn động thủ, sau đó lại sóng vai đến Hoàng gia ăn đám.
“Chỉ có thể liều mạng!”
Ánh mắt của mấy vị lão tổ Tần gia đều trở nên sắc bén, đã chuẩn bị toàn lực xuất chiến.
Vốn dĩ bọn họ đều nghĩ dựa theo kế hoạch của Tần Phong, tạm thời che giấu hai vị thiên kiêu của gia tộc, đợi đến khi có đủ thực lực thì liền ngả bài.
Nhưng ai biết kế hoạch lại xảy ra đột biến, hoàng đệ Đại Hạ lại kiêng kị Tần gia bọn họ đến trình độ này.
Vì tiêu trừ tai họa ngầm là Tần Phong, thế mà lại xuất động nhiều cao thủ như vậy, chính việc này đã khiến Tần gia bọn họ không thể không ứng chiến.
“Không phải chứ, không phải chứ......”
Nhìn thấy song phương chuẩn bị khai chiến, tâm tình Tần Phong khỏi phải nói phiền muộn bao nhiêu.
Hắn làm bé ngoan suốt tám năm, vất vả lắm mới có thể rời khỏi nhà, bây giờ nếu như khai chiến thì hắn phải sử dụng lão quái tóc đỏ, sau đó ngoan ngoãn về nhà làm bé ngoan thêm mười năm nữa.
“Vậy thì đánh đi!!”
Thường Côn điều khiển yêu thú dưới thân, bổ nhào về phía Tần Phong.
“Giết, giết, giết!!”
Tiếng la hét chém giết đinh tai nhức óc của hai đại quân vang vọng khắp thiên địa, mỗi người đều mang theo khí tức cuồng bạo bắt đầu xung kích.
Đám người Lâm Tam đã run lẩy bẩy, trong lòng cũng sớm kêu cha gọi mẹ.
Tần Phong là kẻ gây họa, nhưng bọn y lại vô tội nha!
“Ta xem các ngươi ai dám tổn thương Tần Phong!!”
Tử Diên dùng vẻ mặt kiên định mà đứng trước mặt Tần Phong, trong tay còn nắm chặt một mệnh bài màu tím.
“Mệnh bài!!”
Nhân mã hai bên lập tức kinh hô, nhao nhao đình chỉ công kích.
Mệnh bài thường do một đại năng giả ban cho hậu bối, tương đương với kim bài mà hoàng đế ban cho thủ hạ, đại biểu cho sự hiện diện của trẫm.
Điểm khác duy nhất chính là, kim bài hoàn toàn dựa vào lực uy hiếp của hoàng quyền, còn mệnh bài thì một khi nó vỡ vụn, đại năng giả có thể cảm ứng được, sau đó trực tiếp xé rách hư không, lao đến.
“Ta thừa nhận ta có đánh cược một phần, nhưng không nghĩ lại đánh cược đúng.”
Trong lòng Tần Phong hô to, tương lại coi như có chỗ dựa rồi.
“Chỉ là một mệnh bài mà thôi!”
Thường Côn vẫn mạnh miệng như cũ, không coi trọng uy hiếp của Tử Diên.
Mệnh bài là đồ vật do đại năng giả chế tạo, nhưng việc này cũng không có nghĩa là Đại Hạ bọn hắn không có cao thủ cấp bậc này.
Đương kim thánh thượng của bọn hắn, còn có thái thượng hoàng đang ẩn cư và tổ tiên của Tần gia đều là cao thủ cấp bậc này.
“Phải không!?”
Tử Diên cũng không thèm quan tâm mà trực tiếp đập mệnh bài xuống mặt đất.
Bộp một tiếng, mệnh bài vỡ vụn!!
“Cmn!!”
Thường Côn chửi thề, biểu thị đối phương không theo sáo lộ ra bài.
Dù quan hệ của mọi người là thù địch, nhưng muốn gì cũng phải ngồi xuống nói chuyện, đâu ra kiểu một hai lời không hợp thì quăng ngã bàn, như vậy có phải quá gấp gáp hay không.
Gào gừ!!
Một tiếng rít gào trầm trầm đột nhiên vang lên, che khuất mặt trời trên không trung, sấm sét nổi lên, từ trong đó nổi lên cổ văn, xen lẫn quỹ tích của thiên địa, bộc phát ra hào quang lộng lẫy chói mắt, giống như như xé rách thời không từ viễn cổ mà đến.
Ầm ầm!!!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên vang vọng giữa thiên địa, sức mạnh to lớn đủ để hoàn toàn nhấn chìm vạn trượng thiên địa, nghiền nát hết thảy tồn tại.
Khi cự trảo xuất hiện, đám người bên dưới đều quên cả hô hấp.
Con rùa!!
Một con rùa khổng lồ bao trùm toàn bộ thiên địa, nói chính xác, nó là một Thần thú Huyền Vũ trong truyền thuyết.
Trên đầu Huyền Vũ còn có một tiên nữ trẻ tuổi xinh đẹp, y phục màu đỏ, hai mắt mờ mịt, đôi môi hơi hé mở, bộ ngực động lòng người, mỗi một cái nhíu mày và nụ cười đều lộ ra vẻ mê hoặc vô hạn…
“Âm Nguyệt hoàng triều, Nguyệt Thần!!”
Đám người Thường Côn nheo mắt lại, không nghĩ người đến lại là nàng ta.
Nguyệt Thần là một trong năm cao thủ hàng đầu tại Âm Nguyệt hoàng triều, lại thêm Thần thú Huyền Vũ tổ truyền, ngay cả đế quân của Âm Nguyệt cũng phải nói chuyện khách khí với nàng.
Đồng thời, Nguyệt Thần còn lại một trong các đại mỹ nhân của Hoang Cổ, người theo đuổi vô cùng đông đảo, trong đó cũng không thiếu các cao thủ tuyệt đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận