Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1314 - Diệt Tam tộc



Chương 1314 - Diệt Tam tộc




Lúc này......
Hồng Hạnh ghé vào giường rồng ngủ say, nét đỏ ửng trên mặt cũng chưa hoàn toàn tiêu tán, chăn gấm đắp trên người lại càng khó che được phong cảnh.
“Lại đang hấp dẫn trẫm!”
Tần Phong nghĩ đến còn có chính sự phải làm, chỉ có thể đắp chăn giúp Hồng Hạnh.
Rất nhanh - -
Tần Phong liền ăn mặc chỉnh tề, đi tới bên ngoài Đồng Tước đài.
Năm tòa tiên sơn khổng lồ trôi nổi ở trong hư không, phía dưới là tiếng người ồn ào của Đông Kinh thành, vô số dân chúng thành kính quỳ lạy Nhân Hoàng.
"Nhân đạo khôi phục, có hi vọng rồi!"
Tần Phong nhìn một màn này, rất hài lòng mà gật gật đầu.
Từ sau khi hắn dùng một kiếm chặt đứt gông xiềng của Thiên Đạo, thế nhân liền ý thức được Thiên Đạo cũng không phải là không thể chiến thắng, từ nay về sau Thiên Đạo sẽ ngã xuống thần đàn, nhân định thắng thiên sẽ trở thành tín niệm mới của thế nhân.
“Đi, đi nhanh lên!”
Trên đường phố đột nhiên xuất hiện một đám người, cũng thành công hấp dẫn sự chú ý của Tần Phong.
Chỉ thấy trên người bọn họ bị mang lên gông xiềng, tu vi cũng bị phong ấn lại, giống như tù phạm đi trên đường, bị người hai bên đường chỉ trỏ.
“Ca, vết thương của ngươi thế nào rồi!?”
Tần Hạo thấy Tần Phong thì lập tức bay tới.
“Tốt hơn nhiều rồi!”
Tần Phong một giây nhập diễn, làm bộ suy yếu hỏi: "Ngươi lần này đi Thiên Tâm chi thành cứu người, có bị thương hay không!?"
“Ách, không bị thương!”
Tần Hạo đột nhiên ấp úng nói: "Bất quá khi ta chạy tới Thiên Tâm chi thành, thì Vũ An Quân đã bị Lâm Uyên sát hại..."
“Vũ An Quân chết rồi!?”
Tần Phong đầu tiên là khiếp sợ, sau đó phẫn nộ nói: "Trẫm để cho ngươi đi cứu Võ An Quân, ngươi làm sao có thể để cho hắn chết, đây chính là đại thần của Đại Tần ta, ngươi để cho trẫm phải ăn nói với người trong thiên hạ như thế nào đây!?”
“Ta......”
Tần Hạo cúi đầu, chờ bị năm vạn quân côn.
“Bệ hạ bớt giận!”
Mộc Tú vội vàng khuyên nhủ: "Việc này không thể trách Tần vương, là đám người Lâm gia thấy chết mà không cứu, hại Đại Tần ta đau đớn mất đi một viên đại tướng.”
“Đúng vậy, bệ hạ!”
Tam Lộng đại sư cũng vội vàng mở miệng nói: "Nếu đám người Lâm gia có thể hỗ trợ ngăn cản một hồi, Tần vương nhất định có thể kịp thời cứu Vũ An Quân.”
“Đúng vậy!”
Nhâm Hoàn cũng phụ họa theo: "Lâm gia mới là tội nhân của Đại Tần ta, chúng ta đã áp giải tất cả đệ tử Lâm gia trở về, do bệ hạ xử lý.”
“Chính là bọn họ hại Võ An Quân của trẫm!?”
Tần Phong nhìn đám người trên đường phố, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Truyền ý chỉ trẫm, tru cửu tộc Lâm gia, tất cả gia sản toàn bộ sung công.”
“Ca, chỉ nên tru tam tộc thôi!”
Tần Hạo đột nhiên mở miệng.
Tuy rằng y cũng nhìn không nổi hành vi bán đồng đội của Lâm gia lão tổ, nhưng cũng bởi vì loại chuyện này mà diệt cửu tộc thì thật sự hơi quá đáng.
“Tru tam tộc!?”
Tần Phong thấy nhị đệ rốt cục lộ ra sát tính, không chỉ không trách mắng, ngược lại khen ngợi, nói: "Nhị đệ thật sự là trạch tâm nhân hậu, tâm địa Bồ Tát, vậy tru tam tộc đi..."
Trạch tâm nhân hậu!?
Tâm địa Bồ Tát!?
Ngươi có biết mình đang nói gì hay không!?
Khóe mắt Tam Lộng đại sư giật giật, trong lòng cũng âm thầm chửi thề.
Vốn tưởng rằng Tần Hạo sẽ là cứu rỗi cuối cùng của Tần gia, nhưng ai biết y vừa mở miệng đã đòi diệt tam tộc người ta, đúng là bắt đầu dần dần Tần phong hóa.
Tuy nhiên nếu suy nghĩ theo cách khác, so với Tần hoàng sơ hở mộ chút là diệt cửu tộc thì tam tộc của Tần Vương đúng là trạch tâm nhân hậu, tâm địa Bồ Tát!?
“Ca!”
Tần Hạo khó có thể che giấu kích động trong lòng, đây là lần đầu tiên được ca ca tán thành.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ dạy hư thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Dạy hư thì dạy hư!”
Tần Phong khó được không phản bác hệ thống, quay đầu mở miệng nói: "Hộ bộ thượng thư, kế tiếp chuyện Lâm gia liền giao cho ngươi toàn quyền xử lý!"
“Thần, lĩnh chỉ!”
Nhâm Hoàn nghiêm túc quỳ xuống lĩnh chỉ, ngay sau đó liền mang theo một côn một tăng lui ra.
“Việc này không phải giao cho Hình bộ sao!?”
Phái Lễ bộ Thượng thư đi đào kênh đào, phái Hộ bộ Thượng thư đi tru diệt tam tộc, còn có Hình bộ Thượng thư biết pháp phạm pháp, cuối cùng xử phạt chút bổng lộc, giáng chức tiếp tục quản lý Hình bộ..."
"Ngươi còn nhỏ, không hiểu!"
Tần Phong bắt đầu giáo dục, nói: "Dùng người không chỉ phải biết dùng sở trường của bọn họ, còn phải học dùng chỗ xấu của bọn họ, khi cần thiết còn có thể dùng khuyết điểm của bọn họ.”
“Tại sao phải làm phức tạp như vậy?”
Tần Hạo rất là khó hiểu nói: "Chẳng lẽ chúng ta không thể lấy chân thành chi tâm đối đãi người, lấy trách nhiệm chi tâm làm việc, lấy không thẹn chi tâm kiềm chế bản thân sao!?"
“Ngươi nói chuyện chân thành với một đám quan chức?”
Tần Phong nhịn không được thở dài, đáp: "Nhị đệ, ngươi vẫn quá ngây thơ, nhớ kỹ một câu nói của ca ca, thứ dư hơn kỹ nữ chính là người trong triều đình.”
“Ca, ngươi nói đúng!”
Tần Hạo gật đầu đồng ý: "Hiện tại đám tham quan triều đình kia quả thật còn bẩn hơn kỹ nữ, cho nên ta đề nghị mở khoa lấy sĩ, một lần nữa đề bạt một đám người có chí vào triều làm quan.”
“Ngươi vẫn không hiểu ý của ca!”
Tần Phong mệt mỏi thở dài một tiếng, khoát tay áo nói: "Thôi, ngươi muốn mở khoa lấy sĩ thì mở khoa lấy sĩ đi, tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ một câu nói của ca, văn nhân có thể dùng, nhưng không thể tin.”
“Văn nhân có thể dùng, nhưng không thể tin?”
Trong mắt Tần Hạo tràn đầy nghi hoặc.
Với trí tuệ hiện tại của y, rất khó lý giải những lời này.
Lúc này......
Trên đỉnh Bồng Lai tiên sơn, tám vị lão tổ Tần gia đang đứng.
Về phần Tần gia nhị tổ đã sớm chạy tới phía dưới thành Đông Kinh, hội này chỉ sợ không đại sát bốn phương ở sòng bạc, thì lại ôm một đám tiểu tỷ tỷ câu lan nghe nhạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận